Boy: Mì tôm, nhưng có con tôm nào đâu?
Girl: Bánh bao, nhưng có bao nào đâu?
Boy: Bánh phu thê, nhưng có vợ chồng nào trong đấy?
Girl: Bánh tép, nhưng có con tép nào trong đấy?
Boy: Nịt ngực, nhưng bà đâu có ngực trong đấy?
Boy: Mì tôm, nhưng có con tôm nào đâu?
Girl: Bánh bao, nhưng có bao nào đâu?
Boy: Bánh phu thê, nhưng có vợ chồng nào trong đấy?
Girl: Bánh tép, nhưng có con tép nào trong đấy?
Boy: Nịt ngực, nhưng bà đâu có ngực trong đấy?
A: Mày sống mà không mơ ước gì sao? Tao thật buồn vì có người bạn như mày.
B: Vậy tao đi ngủ đây
Người thợ mộc mà tôi thuê để giúp tu sửa lại căn nhà cũ nát, chấm dứt một ngày làm việc đầu tiên với không ít phiền muộn và bực dọc. Đầu tiên là cái mái ngói nhà đã khiến anh ta loay hoay mất cả giờ đồng hồ, sau đó đến trò “đình công” của cái máy cưa và chiếc xe tải cũ kỹ. Khi tôi lái xe đưa anh ta về nhà, anh ngồi im như thóc, chẳng buồn cười nói suốt cả chặng đường.
Đến nơi, anh mời tôi ghé thăm gia đình anh. Khi chúng tôi đến gần của, anh đột nhiên dừng chân bên cạnh một thân cây thấp bé và đưa cả hai tay vuốt nhẹ lên đầu ngọn cây. Lúc cánh cửa nhà bật mở, tôi ngạc nhiên thấy anh biến đổi hẳn thành một người khác hẳn. Gương mặt sạm nắng của anh rạng rỡ nụ cười. Anh siết chặt hai đứa con nhỏ vào lòng và dịu dàng hôn vợ.
Sau một hồi hàn huyên, anh đưa tôi ra xe trở về nhà. Khi chúng tôi đi ngang qua cây thấp bé gần cửa, sự tò mò thôi thúc tôi đã khiến tôi buột miệng hỏi về hành động ban nãy của anh.
“Ồ! Đó là cây phiền muộn của tôi”. Anh ta vui vẻ đáp. “Tôi biết mình không sao tránh khỏi những phiền toái trong công việc và chắc chắn rằng không nên đem về nhà những phiền toái ấy để gây khó chịu cho vợ con, những người đã đợi tôi cả một ngày dài.
Vì vậy, mỗi khi buổi chiều về nhà, tôi đã đem hết mỗi buồn phiền và bực dọc của mình gửi lên ngọn cây rồi sáng hôm sau khi đi làm tôi lại mang chúng đi”. “Nhưng anh biết không, thật buồn cười”, người thợ mộc kể tiếp: “Khi tôi ra ngoài vào mỗi buổi sáng để mang chúng đi thì dường như chúng đã vơi đi khá nhiều so với lúc tôi gửi chúng lên ngọn cây đêm hôm trước”. Trong cuộc sống, chẳng ai có thể thường xuyên đem lại sự bình an cho bạn ngoài chính bản thân bạn.
lại ối dồi ôi. ngất ngay con gà mái tây rồi
Ngọc trinh ngất ngây gà tây kkk
Pic trên buôn với bồ ===> pic dưới bị sứt răng
Nguyên nhân và kết quả. Đó là logic anh đưa ra.
Sắp đến số tứ quý rồi anh kìa!
tới rồi đấy bác. đẹp ngất ngây, lộc lộc lại toàn lộc.
Ui, em rình mãi để book mà lại trượt
Sau mấy đêm hóng drama sáng nay dậy em ko nhận ra mình!!!
Chúc cả nhà tuần mới vui vẻ, nhiều tài lộc!
Một tối mất điện, ngọn nến được đem ra đặt ở giữa phòng. Người ta châm lửa cho ngọn nến và nến lung linh cháy sáng. Nến hân hoan ra rằng ngọn lửa nhỏ nhoi của nó đã mang lại ánh sáng cho cả căn phòng. Mọi người đều trầm trồ : “Ồ, nến sáng quá, thật may mắn, nếu không chúng ta sẽ chẳng nhìn thấy gì mất”. Nghe thấy vậy, nến vui sướng dùng hết sức mình đẩy lui bóng tối xung quanh.
Thế nhưng, những dòng sáp nóng đã bắt đầu chảy ra, lăn dài theo thân nến. Nến thấy mình càng lúc càng ngắn lại. Đến khi chỉ còn một nửa, nến giật mình : “Chết mất, ta mà cứ cháy mãi thế này thì chẳng bao lâu sẽ tàn mất thôi. Tại sao ta phải thiệt thòi như vậy?”. Nghĩ rồi, nến nương theo một cơn gió thoảng để tắt phụt đi. Một sợi khói mỏng manh bay lên rồi nến im lìm. Mọi người trong phòng nhớn nhác bảo nhau : “Nến tắt mất rồi, tối quá, làm sao bây giờ?”.
Ngọn nến mỉm cười tự mãn và hãnh diện vì tầm quan trọng của mình. Nhưng bỗng một lời đề nghị : “Nến dễ bị gió thổi tắt lắm, để tôi đi tìm cái đèn dầu”. Mò mẫm trong bóng tối ít phút, người ta tìm được một chiếc đèn dầu. Đèn dầu được thắp lên, còn ngọn nến đang cháy dở thì bị bỏ vào ngăn kéo tủ. Ngọn nến buồn thiu. Thế là từ nay nó sẽ bị nằm trong ngăn kéo, khó có dịp cháy sáng nữa.
Nến chợt hiểu rằng hạnh phúc của nó là được cháy sáng vì mọi người, dù chỉ có thể cháy với ánh lửa nhỏ và dù sau đó nó sẽ tan chảy đi. Bởi vì nó là ngọn nến.
Buồn cho thành phố quê tôi
Đất thì quá chật mà người cứ đông
Ra đường thì sợ xe tông
Ở nhà thì sợ ăn không ngồi rồi
Đi đâu mà chẳng lấy chồng
Người ta lấy hết, chổng mông mà gào
Gào rằng trời ơi đất hỡi!
Sao không bố thí cho tôi tấm chồng
Ông trời ngoảnh lại liền trông
Mày hay kén chọn ông không cho mày
Ảnh tắc đường sau cơn mưa
Một chút những viên đá nhỏ có thể tạo thành một ngọn núi lớn.
Một chút những bước chân có thể đạt đến ngàn dặm.
Một chút hành động của tình yêu thương và lòng khoan dung cho thế giới những nụ cười tươi tắn nhất.
Một chút lời an ủi có thể làm dịu bớt những đau đớn to tát.
Một chút ôm siết ân cần có thể làm khô đi những giọt nước mắt.
Một chút ánh sáng từ những ngọn nến có thể làm cho đêm không còn tối nữa.
Một chút ký ức, kỷ niệm có thể hữu ích cho nhiều nǎm sau.
Một chút những giấc mơ có thể dẫn đường cho những công việc vĩ đại.
Một chút khát vọng chiến thắng có thể mang đến thành công.
Đó là những cái “một chút” nhỏ bé có thể mang đến niềm vui hạnh phúc lớn nhất cho cuộc sống của chúng ta. Và bây giờ chúng mình sẽ cùng gặp những ai đã trao tặng cho chúng mình những cái một chút trong cuộc đời để nói với họ rằng: “Cảm ơn bạn vì tất cả những một chút mà bạn đã giúp đỡ cho tôi”.
một lần trải qua cảnh này làm em nhớ đời ở đường Bạch Đằng và sau đó quyết định bỏ thành thị về lại nông thôn ạ. Và nhận ra là hoá ra ở nông thôn vẫn có thể trading như ở thành thị.
Đoạn đường này hình như ở phủ lý Hà Nam.
Không anh ạ, ảnh cũ em chụp khu cầu Mai Dịch, bến xe Mỹ Đình. Ảnh tượng trưng cho các mã sàn hôm nay thôi anh.
Hôm qua trời đổ mưa phùn
Tôi đi bắt ếch dính bùn đầy chân
Đêm về thấy lạnh gót chân
Thì ra tôi đã cởi trần trong mưa
Tâm có vững thì khí mới bền. Đó chính là KHÍ ĐẠO