em chịu cái này
Chưa xong thu, bạn đã nói đông, giờ nói phùn. Bạn thâm hiểm lắm. mãi mới nghĩ ra câu bạn nói.
Huongduong nói rõ hơn được không?
Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ, tích lũy nhiều năng lượng và tinh thần cho tuần mới!
Tại một xa xôi hẻo lánh, có nhiều lời đồn đại rằng hoàng tử của đất nước sẽ đến thăm làng. Những người luôn được coi là dân đen, tầng lớp thấp trong làng đều vui mừng, vì họ tưởng như ngôi làng này đã bị lãng quên rồi.
Dân đen làm huyên náo hằng ngày kể từ khi họ nghe tin đó. Nhưng không có ai vui mừng và “kích động” bằng một người ăn xin trong làng. Vì không biết ngày hoàng tử đến, nên ngày nào ông cũng ngồi bên vệ đường, hy vọng hoàng tử sẽ cho ông ta nhiều tiền, ít nhất là để mua gạo đủ ăn. Thực ra, người ăn xin có hai cái bơ sắt. Một cái để đựng tiền xin được, và một cái để đựng ít gạo của ông ta.
Hằng ngày, người ăn xin vẫn ăn mặc rách rưới, tả tơi với hai cái ống bơ ngồi đó. Và cuối cùng, không uổng công mong đợi, hoàng tử đã đến và đi vào làng. Khi thấy hoàng tử đi qua, người ăn xin vội chìa tay ra kêu lên:
-
Xin bố thí cho kẻ hèn này!
-
Hãy cho tôi bơ gạo của ông - Đó là những lời duy nhất hoàng tử nói.
Người ăn xin không thể tin được vào tai mình. Không có một lý do gì để một người giàu có nhất đất nước lại đi xin bơ gạo của một người ăn xin. Người ăn xin định từ chối, nhưng rồi sau khi xem xét lại, ông đổ bớt gạo ra khỏi bơ, chỉ đưa cho hoàng tử nửa bơ gạo. Hoàng tử đổ gạo vào túi mình, rồi cho tay vào túi và lấy ra một nắm vàng, bỏ vào đúng nửa bơ, bằng với số gạo mà hoàng tử nhận được, rồi lại đưa cho người ăn xin.
Hoàng tử không bao giờ quay lại, còn người ăn xin thì suốt cuộc đời cứ băn khoăn tự hỏi: Điều gì sẽ xảy ra nếu ông ta đưa cho hoàng tử cả bơ gạo.
Ngày trước tôi chỉ tham gia blog Opera nhưng giờ họ đóng rồi. Chúng tôi còn thân tình đến ngày nay dù mỗi người một miền, có người tiến bộ, có người thụt lùi do Covid, giờ đi vay ăn từng bữa. Khi chúng ta sung sướng thì hãy nhớ đến lúc cơ hàn, để phòng thủ cho cuộc đời.
Qua câu chuyện này thì thấy người mưu sinh lo bữa ăn từng ngày luôn tính cho mình một đường lui vì họ đã trải qua nhiều thăng trầm của cuộc sống. Cảm ơn bài viết hay của bác. Em follow bác từ khi đọc bài viết của bác về việc áp dụng quản lý hệ thống chất lượng vào TTCK mà tới giờ vẫn chưa thực hành nổi.
Hôm qua mình có để ảnh nói chuyện đứa em ngày quen ở Opera blog đang ở trong kia, nói chuyện về những người ở trong kia của nhóm Opera blog. Do không lường trước, không phòng thủ,… con gái mà lương cao hơn 36tr/ tháng nhưng đến khi covid xảy ra, giờ đi vay ăn từng bữa, xếp hàng lấy hỗ trợ của nhà nước.
Tùy thời điểm, từng điều kiện cụ thể để áp dụng linh hoạt bạn à. Nhiều khi thực tế cuộc sống nó có những cái mềm, ví dụ ISO có quy trình trình tự thực hiện, nhưng khi bạn ở công trường hay nhà máy xảy ra việc đột xuất, bạn xử lý tức thời, sau đó bạn hoàn thiện văn bản sau, đó là ngược quy trình đấy. Nếu bạn chờ hoàn thiện theo đúng quy trình, biết bao con người chờ? trễ bao nhiêu tiến độ? tốn bao nhiêu tiền của?..
Chứng khoán cũng thế thôi, bạn vừa đầu tư, bạn vừa hoàn thiện để chuẩn bị đầu tư cho giai đoạn tới. Dần dần nó thành thói quen, cách làm việc của bạn, lúc đó chẳng cần bạn phải nhớ, nó tự nhiên dẫn bạn đi. Tôi cũng vậy, chưa bao giờ hoàn thiện được cả, cần phải theo dõi học hỏi và thay đổi tư duy để thích ứng với cuộc sống, thị trường.
Đôi khi trong cuộc sống, mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Và đôi khi bất ngờ xảy ra. Điều quan trọng, biết cách biến vấn đề thành cơ hội.
trong nguy có cơ bác nhỉ
Em cũng thích nghe những bài nhạc hoa lời anh như thế này
Anh hát bài That’s love quanh Kim Ngưu một thời
Chú hay nghe cái này
Bài này cũng hay nè, hồi trước em hay nghe mấy bài này để luyện tiếng anh đó. Anh ở Hà Nội à?
Hát quanh Kim Ngưu là sao anh? Hát cho cô nào hả
Hát từ cầu Mai Động vòng đến Cầu Lạc Trung rồi đến Trần Khát Chân vòng về. Nhiều khi lên tận Tăng Bạt Hổ ăn buffer ngó