10 năm nữa em vẫn cắm mặt vào bảng điện hằng ngày à Huy? - câu hỏi của 1 ông anh trong nghề khiến tôi suy nghĩ.
Chợt bình tâm nghĩ đến anh em chứng khoán quanh năm suốt tháng căng mắt dòm bảng điện, vùi đầu vào báo cáo tài chính, rồi ngấu nghiến, nghiền ngẩm đủ thể loại tin tức vi mô, vĩ mô, rồi phân tích TA, FA… Nghe mà hoa mắt chóng mặt, xây xẩm mặt mũi. Hơn 10 năm qua bám sàn, ăn vạ ở sới bạc anh em được gì và mất gì? Bao lâu rồi anh em không ngắm hoàng hôn buông xuống dưới chân bán đảo Sơn Trà? Bao lâu rồi anh em không còn biết đến ánh trăng rằm nơi miền cao nguyên lộng gió trên đỉnh đèo Phượng Hoàng? Hay đơn giản thôi, bao lâu rồi anh em không đọc một cuốn tiểu thuyết kinh điển? Bao lâu rồi anh em lãnh cảm với những vần thơ mà thủa học trò anh em thường mơ mộng? Anh em đã đánh mất một phần đời vì chứng khoán, anh em có nhận ra không?
Làm việc căng thẳng, bèn ra đốt đám cỏ khô trên miếng đất trống trước nhà. Mình chợt nhận ra rằng đốt lửa cũng là một cách xả strest. Nhớ hồi khoảng chín mười tuổi, những chiều buồn mình hay ra đồng đốt gốc rạ, lửa cháy lan cả một cánh đồng, mình thích thú ngồi nhìn lửa cho tới trời chạng vạng. Có những hôm rủ vài thằng bạn đi đốt đồng bắt chuột, chỉ bắt vài chục con chuột thôi mà đốt trụi một cánh đồng năn bao la. Lửa cháy từ chiều cho đến tối khuya, cháy cho đến hết cánh đồng, cháy cho đến giáp với các con kinh. Ban đêm tối trời ra ngồi nhìn ánh lửa bừng cháy giữa bóng tối mênh mông, nghe gió đưa mùi khói thơm thơm mà thích thú. Rồi những ngọn lửa ấy thỉnh thoảng lại cháy bùng lên trong ký ức.
(Mr. HUY BUI)