Xin chào bác chủ nhà
Chào anh Campuchia
Giờ này là giờ chơi chứng khoán với làm việc, chứ trăng đâu mà ngắm để xuất khẩu thành thơ
Không biết lên trần …Được mấy phiên !
Nhưng nhìn tài khoản …Thấy ko yên !
Hổm rày Tây bán …Ta câu đáy !
Vừa CUT hôm kia … Nó quẹo liền !!!
Bởi số ăn mà y…Nên khổ thế !!!
Bao nhiêu công sức …Đổ bưng biền !!!
Ôi thôi lên hết…Buồn ! Ngâu quá !!!
Bán bán mua mua…Tức chắc điên !!! (Thơ copy trên mạng)
Chúc các cô chú cuối tuần nhiều hạnh phúc nha, nhớ giữ sức khoẻ nữa nha… @Bichdinh@anhcampuchia
10 Cuộc đời
Tác giả: Nguyễn Thị Khánh Hà
Ta hãy nghĩ cuộc đời như rặng núi
Biết bao đèo, bao dốc lớn phải qua
Từ tinh mơ cho tới lúc chiều tà
Trong bụi gai hoa tỏa hương khoe sắc!
Con đường đó bắt đầu từ tiếng khóc
Đau của Mẹ, vui sướng của người thân
Dù người thường hay các bậc vĩ nhân
Đều bò lê, vấp ngã – Mới đứng lên được
Đừng nghĩ mình là hành tinh đơn độc
Cũng đừng lầm là một mặt trời con
Cuộc đời đâu chỉ chằn chặn vuông tròn
Qua giông tố, cây còn – Cây cứng cáp
Thà chỉ sống cuộc đời trong khoảnh khắc
Với căng tràn tư chất trong tự do
Còn hơn làm lũ lươn chạch tròn vo
Cứ chui rúc, ăn no – Lầm là sướng
Đại dương rộng vẫn có bờ có bến
Có sóng cồn, có mặt biển soi gương
Hãy buồn vui trong cảm xúc đời thường
Đừng ảo tưởng ngóng núi cao tuyết phủ
Hãy đi lên bằng đôi bàn chân nhỏ
Vượt đường xa, ta lội suối trèo non
Đạp tầm thường lũ giả dối bon chen
Ta vững bước…
Đường mở ra phía trước.
<Nỗi Lòng, Công Việc Người Xa Quê>
Tác giả: Hiển Styven
Đi xa ta nhớ, mong ngày về
Công việc xa nhà và xa quê
Lắm lúc ta buồn người thờ thẫn
Nhớ khi vui vẻ, nhớ hiền thê
Nơi xa bận bịu với công việc
Ta vẫn vui cười cùng đam mê
Câu cá, ngâm thơ vơi nỗi nhớ
Thời gian nhanh hết đến ngày về./
RỒI TỚI MỘT NGÀY
… CHÚNG MÌNH SẼ GIÀ NUA.
Hoàng Khánh Linh.
Rồi tới một ngày chúng mình sẽ già đi
Chẳng còn nữa nét xuân thì son trẻ
Anh chẳng còn tấm lưng trần vạm vỡ
Em hết eo thon phai một thuở má hồng.
Rồi tới một ngày đôi mắt chẳng tinh nhanh
Nét vẽ thời gian đua nhau thành hoạ sỹ
Đêm dựa vào nhau tiếng thì thầm khe khẽ
Luyến tiếc bờ vai mạnh mẽ đã phai mòn.
Rồi tới một ngày môi nhạt hết mầu son
Lưng đau nhức, sức cũng tàn lực kiệt
Bút mực cạn khô, chẳng còn muốn viết
Xương xẩu gầy gò dựa nhẹ cũng than đau.
Rồi tới một ngày, ta già yếu bên nhau
Ngồi ngắm hoàng hôn gợi ôn kỷ niệm
Dẫu chẳng còn như thuở nào mắt biếc
Vẫn nói lời yêu thắm thiết đến cạn cùng.
Mặc tháng năm dài ta vẫn mãi thuỷ chung
Yêu đến tàn hơi chẳng buông rời nhau nhé
Em mãi bên anh nguyện luôn là đứa trẻ
Chẳng muốn trưởng thành kể cả lúc già nua.
Tiền trong ví chẳng còn nhiều
Làm sao dám rủ người yêu bây giờ
Đếm đi, đếm lại đắn đo
Tháng này nghèo quá hẹn hò chi đây
Nợ nhiều chẳng dám đi vay
Bạn bè cũng phải đi cày lo toan
Hôm qua trót hẹn với nàng
Thứ bảy tuần tới sẵn sàng đi chơi
M.ày đi đâu hết tiền ơi
Để tao lo đứng, lo ngồi không yên
Thất hẹn bẽ mặt vô duyên
Mà đi chẳng biết chế tiền ở đâu
Mẹ cha thì chẳng sang giàu
Làm lụng vất vả, cắm đầu mưu sinh
Giờ còn cái bản thân mình
Học hành đã dốt lại tình vắt vai
Dành dụm đồng một đồng hai
Tiêu pha lặt vặt, việc này việc kia
Ruột đau nước mắt đầm đìa
Tiền ơi tao ước m.ày về với tao
Để cho thứ bẩy tuần nào
Cùng nàng vui vẻ, hẹn nhau chơi bời
Đi đâu không sợ ai cười
Tao nhớ m.ày lắm tiền ơi là tiền.
Chuyện có thật, xảy ra cách đây mấy ngày tại một vùng ngoại ô./
Người mẹ đang loay hoay dọn nhà thì thấy thằng con chạy về với khuôn mặt buồn hiu. Bà ngạc nhiên hỏi: “Sao con không ra ngoài chơi với mấy bạn?”. “Mấy bạn không cho con chơi”: cậu nhóc trả lời.
“Tại sao mấy bạn không cho chơi?”
“Mấy bạn ai cũng có lồng đèn, còn con không có nên không được chơi cùng”.
Nghe vậy, bà mẹ lập tức phi ngay tới chợ mua một cái lồng đèn Trung Thu có đèn chớp chớp mang về.
Thế là cậu nhóc hí ha hí hửng mang lồng đèn ra ngoài chơi với đám bạn.