Vâng em sẽ hát tặng anh Cát Bụi - TCS.
Cơ mà còn lâu lắm anh ơi
Đời quá đẹp để tính ngày xuống mộ
Bởi giờ đây lệnh phán chung thân tội
Khổ tên tù, muốn trốn lại run chân
Vâng em sẽ hát tặng anh Cát Bụi - TCS.
Cơ mà còn lâu lắm anh ơi
Đời quá đẹp để tính ngày xuống mộ
Bởi giờ đây lệnh phán chung thân tội
Khổ tên tù, muốn trốn lại run chân
Bác vắng nhà, cho em tá túc bên này ít hôm nhé.
Dạo này nhịn ăn quen rùi, nên chỉ xin trà nước và hóng Gió thôi ạ.
Muốn đi nhưng lòng sao níu lại
Bỏ được sao lòngđã đắm say
Bây h lại thấy giận mình quá
Say nắng nao lòng dứt sao đây
Bác cứ tự nhiên, nhà o đóng cửa chỉ có lao tù kín cửa cài khoen.
Cô ba có liệu pháp trị liệu đấy…haha
Bác gọi em là chú, em thôi ạ.
E hậu thế
Thôi e, cô 3 toàn khuyên tự trói tay rồi nộp mạng thôi
Say nắng cũng nàng,
Thuốc giải cũng là nàng
Đau đớn cũng nàng,
Thuốc giải uống càng say
Ai ơi có hay,
Say ko tỉnh
Ấy gọi là say Đắm!
Hiiihiiii, nhưng khuyên rồi anh toàn tự trói trước.
Kiểu thích vào nhà lao đúng ko e
Vâng anh ấy thích nhà lao nên toàn tự lao vào Nhà. Lúc nãy e nói bên trên í
Uh thì say nắng rồi đây
Uh thì nay đã tây tây mất rồi
Thôi thì phó mặc cho đời
Thôi thì chờ tiếng mở lời của e
A o tự trói thì hình phạt còn khủng hơn
Mở ra chỉ thấy tiếng cười
Anh chờ chi nữa mấy lời xa xôi
Giọng cưòi cai ngục đêm khuya
Đẩy a vào cõi phiêu diêu e ah
Tên tù này quá “thật thà”
Lòng đang run sợ vẫn ra lời ngọt
Gậm một khối căm hờn trong cũi sắt,
Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua.
Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ,
Giương mắt bé diễu oai linh rừng thẳm,
Nay sa cơ, bị nhục nhằn tù hãm,
Để làm trò lạ mắt, thứ đồ chơi.
Chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi,
Với cặp báo chuồng bên vô tư lự.
Ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớ,
Thủa tung hoành hống hách những ngày xưa.
Nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả, cây già,
Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi,
Với khi thét khúc trường ca dữ dội,
Ta bước chân lên, dõng dạc, đường hoàng,
Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng,
Vờn bóng âm thầm, lá gai, cỏ sắc.
Trong hang tối, mắt thần khi đã quắc,
Là khiến cho mọi vật đều im hơi.
Ta biết ta chúa tể của muôn loài,
Giữa chốn thảo hoa không tên, không tuổi.
Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối,
Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan?
Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn,
Ta lặng ngắm giang san ta đổi mới?
Đâu những bình minh cây xanh nắng gội,
Tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng?
Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng.
Ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt,
Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật?
Than ôi! Thời oanh liệt nay còn đâu?
Nay ta ôm niềm uất hận ngàn thâu,
Ghét những cảnh không đời nào thay đổi,
Những cảnh sửa sang, tầm thường, giả dối:
Hoa chăm, cỏ xén, lối phẳng, cây trồng;
Dải nước đen giả suối, chẳng thông dòng
Len dưới nách những mô gò thấp kém;
Dăm vừng lá hiền lành, không bí hiểm,
Cũng học đòi bắt chước vẻ hoang vu
Của chốn ngàn năm cao cả, âm u.
Hỡi oai linh, cảnh nước non hùng vĩ!
Là nơi giống hùm thiêng ta ngự trị.
Nơi thênh thang ta vùng vẫy ngày xưa,
Nơi ta không còn được thấy bao giờ!
Có biết chăng trong những ngày ngao ngán,
Ta đương theo giấc mộng ngàn to lớn
Để hồn ta phảng phất được gần ngươi,
Hỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi!
mượn lời cụ Thế Lữ tả cảnh Tù
Giờ tên tù đang sung sướng trong ngục, nghe tiếng cười của cai ngục để vào cõi mộng thênh thang!
Cụ Hồ bảo “trong tù không rượu không hoa “ vậy mà thằng Tù vẫn có chuối hột có Hoa
Cả thuốc lá, thuốc lào, bia lạc…