Tặng e bài a viết 10 năm trước
Tự truyện ông 30
9h Ngày 01 tháng 11 năm 2012
Mình co chân nhảy phắt qua hàng rào của nơi đã nhốt mình. Điều ấy quá dễ dàng vì trên hồ sơ bản vẽ nó cao năm mét nhưng thực tế chỉ còn hai mét tám mươi lăm phân. Họ ăn chặn vì tưởng mình dốt và mình yếu. Họ nhầm.
Khách du lịch thấy mình lao ra vội chạy tán loạn. Một ông bỏ xe máy, một bà vứt cả túi xách. Điều ấy thông cảm được, nhưng kỳ quặc nhất là có một chàng bỏ người yêu, co cẳng chạy. Vậy mà cách đây năm phút, chính mình đã nghe chàng nói với cô ta là sẽ bảo vệ, bao bọc em đến trọn đời.
Mình lừ lừ tiến tới chỗ một bà lão. Bà quỳ xuống, van lạy: “Ông cọp ơi, xin ông đừng ăn con”. Trời đất, bà đâu còn ngon lành gì mà lo. Họ tưởng mình như họ, cái gì cũng ăn sao(phân,sắt,thép,bê tông…)?mình đói nhưng o ăn tạp, ăn bẩn như họ.Quan trọng hơn là mình ghét, đã ăn bẩn mà miệng của họ lúc nào cũng giả nhân giả nghĩa : tôi đây rất trong sạch, o tham nhũng dù chỉ 1 đồng.
10h Ngày 01 tháng 11 năm 2012
Lao ra xa lộ, tính đón xe về Sài Gòn. Nghe đồn ở đấy có nhiều cái hay, nhưng cũng nhiều phức tạp. Ối trời, bây giờ chỗ nào chả phức tạp. Đơn giản nhất, hóa ra là chỗ rừng sâu.
Vẫy liên hồi chả xe nào dừng lại. Họ sợ mình hay họ nghĩ mình không có tiền nhỉ? Tiền – tiền – tiền. Nghe nói trong xã hội loài người chả có thứ ấy chả làm gì được (có tiền có thể mua được tất cả, cái gì o mua được = tiền thì sẽ mua được = nhiều tiền). Trong khi xã hội loài cọp, chỉ cần sức khỏe mà thôi.
Cuối cùng mình nhảy phắt lên một chiếc xe đò. Chả hành khách nào kêu la. Mình ngạc nhiên quá, hỏi bác lái xe. Bác trả lời từ khi lên xe chen chúc, chửi lộn, hít khói thuốc, khói bụi, phân heo gà…đã quá mệt rồi, lấy đâu ra sức mà la nữa.Đang lim dim ngủ thì bỗng giật bắn mình vì tiếng còi tu huýt.Bác tài ngao ngán nói :lại gặp anh hùng Núp rồi, mới mấy cây số mà đã gặp 3-4 anh hùng thế này thì hy sinh là chắc.
Mình thấy lạ bèn nhổm dậy để xem mặt mũi anh hùng Núp, vì ngày xưa mình có nghe ông bà mình sống ở đại ngàn nói anh hùng Núp rất dũng cảm, tướng tá và râu tóc oai vệ lắm.Nhìn kỹ thấy thất vọng:anh hùng gì người nhỏ thó, ăn nói cộc cằn, cau có, quát nạt bác tài.Một lúc sau thấy bác tài đút vào tay anh hùng núp vật gì đó,anh hùng bèn cười toe toét và vẫy tay cho đi.Lên hỏi bác tài thì chỉ nghe tiếng thở dài ngao ngán.
15h Ngày 01 tháng 11 năm 2012
Xe dừng lại giữa thành phố, mình thong thả đi xuống, một đứa bé thấy mình, kéo tay hỏi bố nó: “Con gì kia?”. Ông bố trả lời: “Con mèo to”, mình chán quá. Rõ ràng rất nhiều dân thành phố chỉ nhìn thấy cọp trên vỏ chai bia.
Mình đi lang thang trên vỉa hè. Bà con ào ào co cẳng chạy. Buồn cười quá, và xót xa quá. Cam đoan số lượng cọp do người giết nhiều hơn số lượng người do cọp giết rất nhiều (vài năm nữa chắc mình cũng bị tuyệt chủng như khủng long). Nhưng thôi, hôm nay được tự do đừng nói tới giết chóc. Chỉ nên bàn về ăn chơi.
17h Ngày 01 tháng 11 năm 2012
Mình dừng lại trước một rạp xem phim. Rạp vắng tanh. Hỏi ra tại hôm nay chiếu phim nghệ thuật. Mình ngạc nhiên quá. Loài Người xưa nay bảo hơn cọp ở chỗ hiểu nghệ thuật cơ mà??Mình bèn vào xem. Chán thật, phim gì mà ông nói, sau đó bà nói, rồi lại ông nói, rồi lại bà nói. Cứ nói qua nói lại. A, hóa ra nói là nghệ thuật. Vậy cái hạng không nói, chỉ gầm như ta thì là gì???nhìn quanh quẩn thấy rạp vắng teo, có vài đôi nam nữ thì o xem phim mà đang tìm vật gì rớt trên cơ thể nhau.
Từ rạp mình lảo đảo chui ra. Khiếp, xem phim còn mệt hơn trèo lên ngọn cây cao, thảo nào nhiều anh có vé mời mà vẫn không xem.
Nhức đầu. Mình lừ khừ đi vào hiệu thuốc, định hỏi mua thuốc an thần. Thấy họ bán một cái lọ con con, có in chân dung mình rất ngớ ngẩn, gọi là cao con hổ. Mình mở ra ngửi, chả thấy có chút hổ nào. Mình cáu quá, tóm lão chủ tiệm định cho vài bạt tai. Lão lạy van, nói rằng nhiều chai thuốc vẽ hình người cũng chả có chút người nào. Tha.
22h Ngày 01 tháng 11 năm 2012
Rảo 1 vòng không biết sao lại chui tọt vào vũ trường, nhạc sàn nghe ép tim quá, sàn khá nhỏ nhưng nhốt đến gần 200 mạng khác xa với rừng xanh, rộng rãi nhảy múa thoải mái.Bàn nào cũng 2-3 chai rượu ngoại cùng mấy cô gái uốn éo,lắc lư cái đầu như điên như dại (chắc mới chơi thuốc lắc).Giới trẻ bây giờ nhiều tiền thật, nghe nói một đêm chơi như vậy phải tốn khoảng 20-30 triệu, thậm chí lên tới cả 100 triệu.Những quý tử này nghe nói toàn con của những quan tham, tiêu tiền chùa như nước.Nhạc ép tim +khói thuốc lá mù mịt nên mình tìm cách chuồn.
24h Ngày 01 tháng 11 năm 2012
Vô khách sạn thuê phòng. Chả lẽ lang thang mãi ngoài đường hay sao? Đâu có nghĩa cọp thì phải không cửa không nhà.
Anh tiếp tân cho biết phòng rẻ nhất bốn mươi mốt “đô”. Sao lại tiền “đô”, đây là Việt Nam cơ mà? Anh ta trả lời ban giám đốc quy định thế, vả lại nom mình hầm hố, oai vệ, giống Việt kiều, phải tính đô mới đúng. Bực.
Mới mở cửa vào phòng đã gặp ngay con gián. Cọp ghét gián vì gián suốt đời lấm lét. Gián ít ở rừng, vậy mà ở khách sạn, khách du lịch chỉ có chết.
Máy nước nóng hư. Máy lạnh chạy ầm ầm như cối xay. Mở tủ lạnh thấy chai nước suối bán hai chục ngàn. Trời ơi, ngày xưa mình tắm nước suối cả đêm, mình mà trả tiền chắc nghèo mạt rệp.
Đang nằm nghỉ ngơi thì nghe có tiếng gõ. Mình ra mở cửa, thấy một cô gái tươi cười hỏi: “Thưa ông, có cần mát-xa không?”. Mình bảo cũng thích lắm, nhưng em không sợ cọp sao? Cô trả lời: “Đã làm nghề này thì cọp, beo, gấu gì cũng đã gặp thường xuyên”.
Mời cô ta vào, thấy đấm bóp nhẹ hều. Hỏi mình có nhu cầu gì đặc biệt? Mình trả lời mình là súc vật, mà súc vật chỉ toàn những nhu cầu đơn giản. Cô ta cười ré lên, chả hiểu có ý gì?
Rồi cô ấy gợi ý đến tiền “bo”. Mình bảo lấy đâu ra, có vài đồng bạc khách du lịch tham quan sở thú cho hôm nay mới xuống đô thị một ngày đã tiêu hết rồi, ai ngờ nơi đây đắt đỏ thế.
Cô ta bảo nếu không có tiền đưa một khúc xương cũng được, xương cọp dùng để nấu cao rất quý. Mình nói cứ yên tâm đi, ở thêm vài ngày nữa cọp đói sẽ trơ xương ra lúc đó tha hồ mà lấy nấu cao.
Rồi cô gái than thở, kể về hoàn cảnh đáng thương của mình,bị khách làng chơi dày vò,đánh đập…cho xứng đáng với đồng tiền mà họ bỏ ra, mình bỗng cảm thấy mủi lòng (mặc dù mình cũng có nghe loài người thường có câu : đừng nghe ca ve nó kể chuyện và đừng nghe con nghiện nó tâm tình,o giải trình với nhà báo, o tố cáo cấp trên và o đưa hết tiền cho vợ).Loài cọp của mình tính tình cũng đơn sơ lắm.Tự nhiên lúc này mình nhớ rừng da diết, bạn bè, bà con trong rừng không biết ai còn, ai mất hay bị biến thành cao hổ cốt hết rồi.Một điều quan trọng hơn hết là liệu bây giờ có còn rừng để mà về o ???
Hai đứa ngồi lặng đi. Cô gái khóc và nói nào ngờ trò chuyện với thú vật còn chân thật và có tính người hơn là nói chuyện với lũ người nhưng lòng dạ còn ác hơn thú. Mình an ủi cô, mình nói mình chỉ khác người có mỗi bộ da. Chứ trái tim mình nhân hậu lắm.
NHỚ RỪNG_THẾ LỮ
Gậm một khối căm hờn trong cũi sắt,
Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua.
Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ,
Giương mắt bé diễu oai linh rừng thẳm,
Nay sa cơ, bị nhục nhằn tù hãm,
Để làm trò lạ mắt, thứ đồ chơi.
Chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi,
Với cặp báo chuồng bên vô tư lự.
Ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớ,
Thủa tung hoành hống hách những ngày xưa.
Nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả, cây già,
Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi,
Với khi thét khúc trường ca dữ dội,
Ta bước chân lên, dõng dạc, đường hoàng,
Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng,
Vờn bóng âm thầm, lá gai, cỏ sắc.
Trong hang tối, mắt thần khi đã quắc,
Là khiến cho mọi vật đều im hơi.
Ta biết ta chúa tể của muôn loài,
Giữa chốn thảo hoa không tên, không tuổi.
Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối,
Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan?
Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn,
Ta lặng ngắm giang san ta đổi mới?
Đâu những bình minh cây xanh nắng gội,
Tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng?
Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng.
Ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt,
Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật?
Than ôi! Thời oanh liệt nay còn đâu?
Nay ta ôm niềm uất hận ngàn thâu,
Ghét những cảnh không đời nào thay đổi,
Những cảnh sửa sang, tầm thường, giả dối:
Hoa chăm, cỏ xén, lối phẳng, cây trồng;
Dải nước đen giả suối, chẳng thông dòng
Len dưới nách những mô gò thấp kém;
Dăm vừng lá hiền lành, không bí hiểm,
Cũng học đòi bắt chước vẻ hoang vu
Của chốn ngàn năm cao cả, âm u.
Hỡi oai linh, cảnh nước non hùng vĩ!
Là nơi giống hùm thiêng ta ngự trị.
Nơi thênh thang ta vùng vẫy ngày xưa,
Nơi ta không còn được thấy bao giờ!
Có biết chăng trong những ngày ngao ngán,
Ta đương theo giấc mộng ngàn to lớn
Để hồn ta phảng phất được gần ngươi,
Hỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi!