BCG – đi cùng doanh nghiệp trên hành trình tới VN30

Cái giá của tự do… là kỷ luật.

Có một thời gian, mình nghĩ rằng chỉ cần nghỉ việc văn phòng, bỏ guồng quay 8 tiếng một ngày… là có thể sống cuộc đời tự do – sáng phân tích biểu đồ, chiều nhâm nhi cà phê, tối lên sóng chia sẻ chiến lược.

Nhưng mình đã lầm.

Làm trader full-time không phải là được tự do theo nghĩa “muốn làm gì thì làm”.
Không còn sếp, không còn deadline… nhưng cũng chẳng ai nhắc nhở bạn cắt lỗ, chẳng ai chịu trách nhiệm nếu bạn thua, chẳng ai vực bạn dậy sau một chuỗi sai lầm.

Tự do không đến từ việc không bị ai quản lý.
Tự do đến từ việc bạn có thể tự quản lý chính mình.

Và nếu bạn chưa đủ kỷ luật, chưa đủ kiên trì để theo một hệ thống đến cùng, chưa đủ bản lĩnh để cắt lỗ đúng lúc,
thì có lẽ… bạn chưa sẵn sàng để “tự do” đâu.

Nghề trader tưởng là tự do, nhưng thực ra là một trong những nghề đòi hỏi sự kỷ luật cao nhất.
Vì khi bạn lười biếng, cảm xúc, hay thiếu kiểm soát – thị trường sẽ trừng phạt bạn ngay lập tức.


Mình không viết những dòng này để dập tắt ước mơ ai cả.
Chỉ là… nếu bạn đang bắt đầu hành trình này – thì hãy bắt đầu với một suy nghĩ nghiêm túc.

(Mr. M.invest)

BCG chưa có tin mới bro nhỉ? Giờ chờ tháng 9 mà ko kịp có báo cáo kiểm toán thì sẽ bị huỷ niêm yết ạ

Thành công – với mỗi người trader, là một định nghĩa khác nhau.

Với người mới, có lẽ là tài khoản tăng đều mỗi tuần.
Với người đi lâu hơn, có thể là giữ được vốn sau mùa biến động.
Còn với mình – sau nhiều năm va vấp – thành công đơn giản hơn nhiều:

Là khi mình không còn bị thị trường chi phối cảm xúc.

Thành công không phải là kết quả. Nó là quá trình bạn dần trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình – thông qua từng quyết định, từng sai lầm.

Còn lợi nhuận… chỉ là phần thưởng đến sau.

(Mr.M)

CHUYỆN CÂY TRE & BÍ MẬT PHÁT TRIỂN SỰ NGHIỆP

Bạn biết không?

Ở Trung Quốc và Ấn Độ, có những loài tre có thể mọc nhanh tới cả mét mỗi ngày, nhưng điều đặc biệt là trước khi “vụt lớn”, chúng mất tới 5 năm chỉ để … mọc rễ.
Suốt 5 năm ấy, măng không hề cao lên, không ra một cái lá nào, im lìm không một dấu hiệu phát triển. Thế rồi đột nhiên chỉ trong 5 tuần, cây tre cao vọt lên 25 - 27 mét.
Vậy thì câu hỏi là “cây tre trở nên khổng lồ chỉ trong 5 tuần hay suốt 5 năm?”
Cây tre mất 5 năm tích luỹ âm thầm rồi mới “bùng nổ”, khi bên trong đã thực sự sẵn sàng.
Hành trình phát triển sự nghiệp cũng như vậy.
Giống như lý thuyết 10.000 giờ nổi tiếng của Malcolm Gladwell:
Để đạt được sự xuất sắc ở bất kỳ lĩnh vực nào, bạn cần khoảng 10.000 giờ luyện tập có chủ đích. Tức là nếu bạn dành 5–6 tiếng mỗi ngày, thì cũng cần 4–5 năm liên tục.
Vấn đề là trong suốt hành trình 5 năm đó, khi bạn học sáng đêm, không ai thấy.
Bạn tích cực thực hành mà mãi chưa ai công nhận. Bạn hăng hái chia sẻ, và có thể… chẳng ai tin.
Đừng ngưng tưới tắm cho giấc mơ của chính bạn.
Mỗi ngày khi bạn nỗ lực, dù chưa ai thấy, là một ngày rễ tre trong bạn trở nên mạnh hơn, là một ngày bạn đến gần hơn với phiên bản đột phá của chính mình.
Cũng đừng nhìn quanh, thấy người khác “vụt sáng” hay được công nhận mà thở dài cho rằng “Sao họ thật may mắn.?”
Không phải đâu! .
Chỉ là họ đã có nhiều năm “nuôi rễ” mà bạn không biết mà thôi
Tôi luôn tin rằng bất kỳ ai có một giấc mơ và bền bỉ vun trồng, thì nhật định có ngày sẽ bật lên rất cao.
TÔI LÀ MỘT CÂY TRE.
VÀ TÔI ĐANG NUÔI DƯỠNG MỘT RỪNG TRE.
Còn bạn thì sao?
Bạn có phải là một “búp măng non”, dám kiên trì gieo rễ để một ngày trổ ngọn trời cao?

(Mrs.TH)

Muốn phát triển nghề nghiệp, hãy học cách nghĩ như một nhà đầu tư.

Hầu hết mọi người chọn nghề theo ba cách: thứ nhất, theo phong trào. Thứ hai, theo mong muốn dễ sống. Thứ ba, theo cảm hứng mù mờ gọi là “đam mê.” Và rồi họ thắc mắc vì sao làm hoài không tiến, mỗi lần đổi việc là một lần rơi vào vòng xoáy cũ.

Sự thật là, phát triển nghề nghiệp không khác gì đầu tư dài hạn. Bạn cần nhìn rõ ba yếu tố: mức sinh lời tiềm năng, rủi ro bị thay thế, và mức độ khó để thâm nhập sâu vào thị trường đó.

Một nghề nghiệp tạo ra thu nhập cao, vị thế vững, và ít bị cạnh tranh là nghề có biên lợi nhuận kỹ năng lớn. Nó đòi hỏi bạn phải bỏ công xây dựng năng lực trong nhiều năm, phải vượt qua giai đoạn không thấy kết quả, phải dám chơi một trò chơi dài khi phần lớn người khác chỉ tìm cách thắng nhanh trong ván ngắn.

Cái bẫy của nghề nghiệp hiện đại nằm ở chỗ: có quá nhiều việc nhìn thì có vẻ “thông minh,” “sạch sẽ,” hoặc “ổn định” — nhưng thực chất là các vị trí dễ học, dễ thay, và dễ bị tự động hóa. Dưới lớp vỏ bọc của một công việc văn phòng là hàng loạt tác vụ mà một hệ thống phần mềm tốt có thể làm thay chỉ trong 6 tháng tới.

Bạn không cần một công việc nghe có vẻ oai. Bạn cần một công việc khiến bạn không ngừng đào sâu. Vì chỉ khi bạn đào đủ sâu vào một kỹ năng, bạn mới bước vào vùng đất mà ít người với tới. Đó là nơi phần thưởng bắt đầu được phân phối ngược lại.

Ví dụ: cùng là làm marketing. Người chỉ biết chạy quảng cáo Facebook thì đang nằm trên mặt đất rung rinh. Còn người hiểu cấu trúc hành vi khách hàng, biết tạo funnel, đọc được số, tối ưu chuyển đổi và nhìn thấy cả “game” phía sau — người đó là lớp trầm tích dưới đáy.

Hay cùng là nghề đầu bếp. Có người nấu đúng công thức. Có người hiểu nguyên lý tạo vị. Có người nâng cấp trải nghiệm ăn uống thành một nghệ thuật có thể nhân bản. Khoảng cách giữa ba người đó không nằm ở job title, mà nằm ở chiều sâu của kỹ năng.

Chiều sâu kỹ năng không sinh ra từ đam mê. Nó sinh ra từ sự lặp lại có mục tiêu, cộng thêm một hệ tư duy biết phân tích, quan sát, đặt câu hỏi đúng và kiên trì tối ưu từng chi tiết nhỏ — như cách một nhà đầu tư nhìn vào đồ thị hiệu suất.

Nói cách khác, muốn phát triển nghề nghiệp, đừng chỉ hỏi: “Tôi thích gì?” Mà hãy học cách hỏi:

– Kỹ năng nào đang khan hiếm nhưng sẽ còn giá trị trong 5–10 năm tới?

– Ai là người giỏi nhất trong ngành này, và họ đang làm gì khác biệt so với phần còn lại?

– Nếu tôi làm việc này trong 3 năm, tôi có thể lên tới đâu trong chuỗi giá trị?

– Tôi cần học thêm gì để khiến mình khó bị thay thế hơn mỗi ngày?

Không có nghề nào ổn định mãi. Chỉ có con người đủ năng lực mới tạo ra ổn định cho chính mình.

(S.t)

MỤC TIÊU LÀ ĐỂ KIẾM TIỀN.
Hãy gạt bỏ cái Tôi qua một bên!
Trên thị trường, thua lỗ mới là thứ đáng sợ hơn việc mất sĩ diện cá nhân gấp nhiều nhiều lần.

Bạn từng trải qua cảm giác này chưa?
Không cắt lỗ đúng lúc chỉ vì… không muốn “mang tiếng” sai?
Giữ cổ phiếu đỏ lòm chỉ vì sợ bị bạn bè chế giễu?
Thua lỗ liên tục nhưng vẫn cố gồng lãi để tự thuyết phục mình là “người có lý”?

Bạn không phải người duy nhất nhăm nhăm giữ sĩ diện. Ngay cả Mark Minervini cũng từng là “nạn nhân của cái tôi”.
Thời điểm ông thất bại thảm hại với cổ phiếu công nghệ sinh học, ông nhận ra mình phải tự đứng dậy. Ông mở tài khoản môi giới mới, giao dịch theo cách riêng. Nhưng “cái tôi” vẫn bám riết lấy ông.
Ron - một người bạn đầu tư theo trường phái giá trị - thường mỉa mai mỗi khi Mark lỗ:
“Thiên tài, sắp hết tiền rồi à?”
Mark thừa nhận: “Nghe đau thật.”
Và vì sợ bị giễu cợt, ông vẫn giữ cổ phiếu dù là đang lỗ 5%, hay 10%, hay 20%…
Dù biết phải cắt, ông vẫn chần chừ… chỉ vì sĩ diện.
Dù không ai biết, ko ai nói gì, Mark vẫn thấy áp lực. Vì thế, tài khoản cứ bào mòn như vỏ tàu rỉ sét. Mãi cho đến khi chịu một cú lỗ lớn, Mark mới thức tỉnh:
“Ta không đến thị trường để chứng minh mình luôn đúng. Ta đến là để kiếm tiền.”

Mark quyết định: "Bỏ cái tôi, tập trung kiếm tiền."

Ông từ đó kiên quyết cutloss, chỉ giữ cổ phiếu lỗ tạm thời chưa vi phạm giới hạn, tập trung bảo toàn vốn trong mọi tình huống.
“Ngủ ngon mỗi đêm, tôi quên đi thất bại và lấy lại cân bằng cảm xúc.”
Cách tiếp cận mới giúp Mark nhìn giao dịch khách quan hơn. Trước đây, ông né tránh phân tích thua lỗ, nỗi đau mà nhiều nhà giao dịch không dám đối mặt. Giờ đây, ông đủ sáng suốt để học từ sai lầm. Ông nhìn danh mục đầu tư với góc nhìn mới, nhận ra giao dịch không phải là mua đáy bán đỉnh hay chứng tỏ mình thông minh.

Mục tiêu là kiếm tiền.
Muốn lợi nhuận lớn, hãy gạt cái tôi qua một bên.
Kiếm tiền quan trọng hơn chứng minh mình đúng.
Từ tư duy mới ấy, Mark dần xây dựng nên hệ thống giao dịch riêng dựa trên kỷ luật, xác suất và hành vi cổ phiếu.

P.s.
Giờ đây, toàn bộ hệ thống tư duy, chiến lược và trải nghiệm đó sẽ được chia sẻ trong cuốn sách “Phù thủy giao dịch chứng khoán Mark Minervini”.
Nếu bạn từng ngập ngừng cắt lỗ, từng giằng co với cảm xúc, từng để cái tôi làm hỏng danh mục… Cuốn sách này sẽ là bước ngoặt để bạn giao dịch như một chiến binh, không phải một kẻ sĩ diện.

(Happy.live)

GẶP NGƯỜI ĐÚNG LÚC

Các bé đã bao giờ tự hỏi, liệu những con người bước vào cuộc đời mình là ngẫu nhiên hay đã được sắp đặt?
Giữa 8 tỷ người trên hành tinh, mỗi cuộc gặp gỡ đều là một cánh cửa mở ra những bài học, những cảm xúc mà đôi khi, chỉ khi nhìn lại, ta mới nhận ra ý nghĩa sâu sắc của nó.
Có người đến để mang lại niềm vui, có người để lại nỗi đau, và cũng có những người – dù chỉ thoáng qua – lại là mảnh ghép không thể thiếu trong hành trình trưởng thành của chúng ta.
Nhưng liệu chúng ta có đang mở lòng để đón nhận họ, hay vẫn thu mình trong vỏ bọc quen thuộc, bỏ lỡ những cơ hội đầy bất ngờ mà cuộc sống ban tặng?

“Gặp người đúng lúc” không chỉ là niềm hạnh phúc, mà còn là những cú hích giúp ta trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.

(TonyX)

Đừng để những ngày “xanh mướt” che mất tầm nhìn

Trong vài tháng tới, bạn có thể “hốt bạc” từ thị trường chứng khoán. Mua đâu thắng đó, bảng giá xanh rì, lời lãi dễ như trở bàn tay. Không ít nhà đầu tư mới (F0) sẽ thấy mình như thiên tài: “Ủa, đầu tư chứng khoán có gì khó?”

Tôi hiểu cảm giác ấy — ai từng bước vào thị trường lúc sóng lên đều đã từng trải qua. Nhưng nếu bạn chưa từng nếm mùi thua lỗ, chưa từng ngồi nhìn cổ phiếu giảm sàn suốt cả tuần, chưa từng trải qua cảm giác “ôm lời không chốt, giờ ôm lỗ không dám bán”, thì xin hãy nhớ một điều:

Thị trường là nơi hương mật ngọt ngào nhất khi nó sắp tan biến như khói sương!!

Lúc mọi thứ đang tốt đẹp, bạn sẽ rất dễ buông lỏng kỷ luật. Một cú lướt sóng thành công khiến bạn muốn “nhồi thêm”. Một cú ăn 30% làm bạn nghĩ: “Chắc mình nên chơi margin.” Và chính lúc đó, bạn bắt đầu trượt dốc mà không hay.

Đầu tư là một cuộc chiến, không phải cuộc dạo chơi

Thị trường chưa bao giờ là nơi dễ kiếm tiền dài hạn cho số đông. Trong khi bạn đang vui mừng với 10% hay 30% lợi nhuận, thì ở phía bên kia, những tổ chức lớn, đội lái dày dạn, và nhà đầu tư lão luyện đang tính toán từng bước đi. Đừng quên:

Có những doanh nghiệp vẽ nên giấc mơ tăng trưởng bằng cách kéo những kỳ vọng xa xôi về hiện tại, để tạo cảm giác hấp dẫn.

Có những báo cáo tài chính long lanh nhưng rỗng ruột – lãi ảo, dòng tiền âm, công ty thật yếu nhưng số liệu thì “đẹp như tranh”.

Có những ban lãnh đạo nói một đằng làm một nẻo – đứng trên bục thì hứa hẹn vì cổ đông, nhưng sau lưng lại bán sạch cổ phiếu.

Có những cú niêm yết cửa sau, nâng khống giá trị tài sản, rút ruột bằng hợp đồng “nội bộ” mà không ai hay.

Có những doanh nghiệp chỉ là vỏ bọc kinh doanh lởm hay đầu cơ đất đai, không tạo ra sản phẩm hay giá trị thật, chỉ chờ “thổi giá rồi thoát hàng”.

Nếu bạn chưa phân biệt được thật – giả, chưa hiểu dòng tiền vận hành thế nào, chưa đọc được bản chất phía sau con số… thì dù thị trường có hấp dẫn đến đâu, bạn cũng chỉ là vị khách dạo chơi trong bữa tiệc do người khác giăng bẫy.

Không phải để dọa bạn, mà để bạn nhớ sống sót

Tôi không viết những dòng này để gieo sợ hãi. Trái lại, tôi mong bạn sống sót đủ lâu để học và tiến bộ.
Bởi vì đầu tư là một cuộc chơi đường dài. Ai cũng có thể thắng trong một giai đoạn. Nhưng để giữ được tiền, và lớn lên cùng thị trường, bạn cần một thứ quan trọng hơn: Sự tỉnh táo.

Tỉnh táo khi người người hò reo mua cổ phiếu.

Tỉnh táo khi lợi nhuận làm bạn tự tin thái quá.

Tỉnh táo để không chạy theo tin đồn, hay những cuộc “bơm thổi” kiểu mới.

Hãy học cách đọc báo cáo tài chính.
Hãy hiểu bản chất doanh nghiệp mình nắm giữ.
Hãy chọn cho mình người đồng hành đủ hiểu nghề và đủ thẳng thắn với bạn.

Và nhất là: Đừng để vài tháng lời lãi làm bạn quên đi sự tàn khốc tiềm ẩn của thị trường.

Bởi thị trường có thể nuôi mộng đẹp vài tháng – rồi lấy lại tất cả chỉ trong vài cú trượt chân.

Chúc may mắn và còn thở sau mùa hoa!

(Mr. H.H)

Đừng bao giờ để mất tiền.
Tôi từng đọc câu nói đó của Warren Buffett và nghĩ rằng làm gì có ai muốn mất tiền.
Nhưng khi đã ở lại thị trường lâu hơn một chút, tôi mới thấm được rằng mất tiền không chỉ là mất đi vài con số trên bảng điện, mà còn là đánh mất sự tự tin, đánh mất kỷ luật, và có khi là cả niềm tin vào chính mình.
Nhiều năm đầu tư, không phải lúc nào tôi cũng đúng. Có những cổ phiếu tôi từng hy vọng rồi thất vọng. Có những lần mua vì quá tin, rồi lại bán vì quá sợ. Nhưng một điều tôi chưa từng thay đổi, đó là cố gắng tuân thủ nguyên tắc — dù thị trường có lúc ồn ào, có lúc mời gọi.
Bởi lẽ, giá là thứ bạn phải trả, nhưng giá trị mới là thứ bạn nhận được. Và để nhận ra điều đó, bạn cần có thời gian. Cần đủ kiên nhẫn để chờ doanh nghiệp đi qua khó khăn. Cần đủ tỉnh táo để không bán vội chỉ vì một cú chỉnh ngắn. Và cần đủ hiểu biết để biết mình đang cầm gì trong tay.
Thị trường chứng khoán là một nơi rất đặc biệt. Ở đó, bạn có thể thấy một doanh nghiệp tăng trần trong 3 phiên mà không có tin gì rõ ràng. Cũng có thể thấy một doanh nghiệp rất tốt bị bỏ quên chỉ vì thị trường đang không ưa ngành đó. Có những thứ bạn biết, nhưng cũng có nhiều thứ… bạn sẽ không bao giờ biết. Đó là lý do tại sao tôi luôn giữ thói quen đọc báo cáo tài chính, không phải để “soi mói”, mà để hiểu liệu doanh nghiệp có thật sự đi đúng hướng không.
Và một điều tôi học được, là đừng quá yêu cổ phiếu. Hãy yêu sự thật, yêu kiến thức, yêu sự tỉnh táo. Vì khi ta yêu cổ phiếu quá mức, ta dễ lờ đi những tín hiệu cảnh báo. Ngược lại, nếu biết lùi lại một chút, nhìn từ bên ngoài, ta sẽ có được quyết định sáng suốt hơn.
Có một lần đầu tháng 4, khi thị trường rơi gần trăm điểm tôi chỉ lặng lẽ mở bảng điện và cảm nhận… một chút biết ơn. Vì lúc đó, những cổ phiếu tốt rẻ đi. Và tôi biết, đó là món quà dành cho ai còn giữ được bình tĩnh.
Tôi cũng từng chia sẻ một vài mã cổ phiếu với bạn bè, và không phải lúc nào cũng có kết quả tốt. Có những người trách, có người im lặng, và cũng có người hiểu. Tôi nghĩ, nếu ta chia sẻ bằng sự chân thành, thì dù kết quả ra sao, lòng ta cũng sẽ nhẹ.
Chứng khoán cho tôi không chỉ là tiền bạc, mà là những bài học. Những người bạn. Những cảm xúc thật khó tìm ở nơi khác. Nó là một hành trình – không phải để làm giàu nhanh, mà để hiểu rõ mình hơn từng chút một.
Đôi khi, tôi nghĩ về hình ảnh ai đó ngồi trong bóng râm mát mẻ. Hẳn là người ấy đã gieo một cái cây từ nhiều năm trước. Và tôi muốn mình cũng như thế – không cần ồn ào, chỉ cần bền bỉ.
Thị trường có thể nổi giận bất kỳ lúc nào, nhưng đừng để mình cũng nổi giận theo.
Cuối tháng 7 oi ả rồi, hãy cho phép mình chậm lại. Uống một tách trà. Đọc vài trang sách. Nghe bài hát từng nghe hồi xưa.
Cổ phiếu sẽ còn đó vào ngày mai, nhưng sự bình yên trong lòng bạn cần chủ động giữ lấy.

(Mr. Long)


Về chủ đề: gặp người đúng lúc.

Nhân sinh 8 tỷ, điệp trùng những khoảnh khắc thú vị giữa người với người. Nhưng phải với 1 điều kiện là mình phải mở lòng, có sự giao tiếp thì mới có cái gọi là “gặp người đúng lúc”. Ở mãi trong nhà, ôm ĐT hay máy tính cả ngày, chỉ quanh quẩn trong 1 địa bàn quen thuộc, ngại tiếp xúc, hướng nội quê mùa cục cục thì có gặp được ai mà “đúng lúc” hay “sai lúc”.
Thật ra là, gặp ai trên đời này, cũng đều là đúng lúc cả. Có người đến để cho mình những phút giây vui vẻ hạnh phúc; cũng có người đến để cho mình những phút giây đau khổ buồn bã; có người đến cho mình cả 2 thể loại cảm xúc trên.
Còn ai nếu đến và đi mà không để lại gì cho mình cảm xúc gì, không lên cùng 1 chuyến tàu, không ngồi cạnh nhau…, thì chỉ là 1 thoáng lướt qua nhau như hành khách trên sân ga.

Khi nhắc đến chủ đề “gặp người đúng lúc”, mình thường sẽ nghĩ đến trạng thái tích cực, tức gặp được 1 người khiến mình happy. Ví dụ, họ cho mình kiến thức, cho mình tình yêu, cho mình tiền bạc, cho mình cơ hội, cho mình những phút giây thăng hoa, cho mình sự nhớ nhung lưu luyến, hoặc ngược lại, mình cho họ.
Người ta gọi đó là gặp được bậc thầy khai minh, gặp được quý nhân, gặp được bằng hữu, gặp được tri âm tri kỷ…

Nhưng các bạn ơi. “Gặp người đúng lúc” còn ở thời điểm mà thượng đế phái người nào đó đến để dạy cho mình 1 bài học mà mình đang thiếu.
Một hôn nhân không thành, dù ban đầu mình cũng yêu, tin, kỳ vọng cùng nhau tạo lập 1 mái nhà hạnh phúc, chính mình đã chọn ẻm chọn ảnh chứ thời này đâu còn ai ép duyên.
Nhưng khi sống chung thì quan điểm không hợp, năng lượng dương bị mất dần, không ai thấy vui như lời bài hát gì tui quên mẹ “xa nhau đôi ta thấy buồn, gần nhau vui được gì đâu”.
Nhưng chính người yêu cũ, người chồng cũ, người vợ cũ đó được thượng đế phái đến để dạy cho mình bài học, giúp mình có những tính từ như: chững chạc, điềm tĩnh, trưởng thành, dày dặn, bản lĩnh, khôn ngoan.
Họ cũng là “thiên sứ” chứ không phải “quỷ sứ” như mình đang kết tội họ đâu nhen. Không gặp họ đúng lúc, trí não và cuộc sống của ta sẽ không được như bây giờ.
Mình đổ lỗi cho họ thì mình còn vô minh, còn ích kỷ và cái tôi lớn.

“Gặp người đúng lúc” là gặp được người lừa ta 1 cú đau điếng về tiền bạc và lòng tin.
Điều này vô cùng bình thường, vì đại đa số người trong XH là người tầm thường, bá tánh chúng sinh thì phải tham, phải sân, phải si, phải dâm, phải ích kỷ, phải bội phản, phải nghĩ cho bản thân và phụ người để có lợi ích riêng cho họ chớ.
Mình cũng đã tin, đã chọn, đã chốt, đã ra quyết định. “Gặp họ đúng lúc”, mình sẽ được họ lấy mất tiền, mất ngủ, mất trinh, mất x mất y…
Tâm lý là khi bị mất, mình sẽ lăn lê sàn nhà để tự bứt tóc móc mắt, giận hờn, trách móc, lu loa kể lể với người khác, mình là nạn nhân, họ là thủ phạm.
Đó là cảm giác bình thường, ai cũng vậy thôi. Nhưng mình nhanh chóng nghĩ lại, chính cái MẤT đó thì mình mới ĐƯỢC. Không gặp họ thì sao mình có được cảm giác thất vọng, buồn phiền, đau khổ, những giọt nước mắt chảy, những đêm mất ngủ triền miên…
Họ cũng là thiên sứ đến để dạy dỗ mình trưởng thành á, không phải quỷ sứ đâu. Chỉ là mình biết “con người họ vậy” để không làm chung, không chơi thân, gặp nhau trên sân ga thì cũng mỉm cười và gật đầu chào 1 cái, dù gì thì cũng 1 lần - đi qua đời nhau.
Ai cao thượng hơn thì cảm ơn “vì họ đã đến đúng lúc”.

(TonyBuoiSang from X)

EU yếu đi.
Điều gì sẽ tiếp theo?

Về diễn biến tuần tới, chuyên gia Pinetree giữa quan điểm trung lập và thị trường sẽ đi ngang xây nền. Đà giảm đã chậm lại và lực cầu đang hỗ trợ thị trường, nhưng rủi ro từ việc khối ngoại bán ròng vẫn hiện hữu.
VN-Index nhiều khả năng sẽ dao động tích lũy, chưa có xu hướng tăng mạnh cũng khó giảm sâu.
Thị trường sẽ phân hóa rõ rệt, các cổ phiếu midcap, đầu ngành chưa tăng nhiều có thể hút dòng tiền, trong khi nhóm vốn hóa lớn và tăng nóng giai đoạn trước sẽ tiếp tục chịu áp lực chốt lời.
Nhà đầu tư được khuyến nghị nên thận trọng, hạn chế mua đuổi.
Chiến lược hợp lý là hạ tỷ trọng ở những mã đã tăng nóng, đồng thời quan sát cơ hội ở cổ phiếu midcap hoặc bluechips cơ bản tốt, chưa tăng nhiều và được hỗ trợ bởi dòng tiền tổ chức cũng như khối ngoại.

Ps. Mình nhận xét là:
(Khuyến nghị này là khuyến nghị kiểu hướng tới giao dịch tối ưu, chứ ko phải là đầu tư )