BCG – đi cùng doanh nghiệp trên hành trình tới VN30

Khi ta chơi bời thì họ đang cố gắng học hành rèn luyện

Khi ta phá thân tự hủy cho vui thì họ đang dưỡng sức tái tạo năng lượng

Khi cuối tuần ta thức khuya chơi game lướt mxh trong vô tri thì họ ngồi tĩnh tâm, cầu nguyện, sắp xếp lại tâm trí, đọc một ít sách để có tâm thế - đầu óc mẫn tiệp để đương đầu một tuần mới đầy thử thách.

Khi ta sợ hãi hèn nhát chạy trốn khỏi thử thách thì họ bình tĩnh dũng cảm mẫn tiệp kham nhẫn gánh lấy và chịu đựng thử thách.

Khi ta đang huyênh hoang làm bao chuyện phá hoại đời mình đời người, chỉ biết lấy thì họ đang âm thầm kín đáo làm bao chuyện tốt cho đời họ, đời những người xung quanh họ, hay cho đi rất nhiều.

Và khi họ sống đời viên mãn hơn, thành công hơn, được tôn trọng hơn thì ta lại kêu do may mắn. Và khá buồn cười là chính họ cũng bảo họ may mắn.

Ta nhìn thấy đàn thiên nga bơi thong dong nào đâu biết chân thiên nga đạp cật lực bên dưới.

Đọc sách cầu nguyện ngồi định tâm rồi ngủ đi mấy feng. Đời đã khó rồi thì đừng tự nerf tâm trí với việc thiếu ngủ nữa. Nay ngủ ngon thì cuối tuần dễ tỉnh để giải quyết việc tồn với tập luyện ngon cơm

Ngày mai luôn bắt đầu từ ngày hôm nay.

(V.G.B)

Mọi người hỏi mình có ngại khi bố mẹ mình làm nông không?

Hồi học tiểu học, chắc ai cũng từng có lần phải điền vào mấy ô như “nghề nghiệp của bố mẹ” hoặc làm văn tả về nghề nghiệp của người thân. Có đứa ghi “công an”, “giáo viên”, “bác sĩ”, còn mình ghi: “bố mẹ làm nông dân”.
Lúc đó không hiểu sao, có tí ngập ngừng. Vì trong đầu trẻ con lúc ấy, nghề nông chẳng “kêu” bằng mấy nghề khác.
Nhưng càng lớn, mình càng thấy mình sai, thấy ngày xưa đúng là trẻ con.
Giờ mà có ai hỏi: mình có ngại khi bố mẹ mình làm nông không?
Thì câu trả lời là: Không. Sao phải ngại?
Ngược lại mới đúng, mình tự hào muốn chít luôn ấy.
Bố mẹ mình “peak” vãi. Làm nông mà nuôi được ba đứa con ăn học đàng hoàng, đứa nào cũng trưởng thành, cũng có cơ hội bước ra ngoài kia tự lập. Một năm bố mẹ mình làm tới hai, ba vụ lúa, vụ mùa, quanh năm vất vả nhưng chưa bao giờ than một câu trước mặt các con.
Ở chỗ mình, các làng, các xã xung quanh mấy đời nay cũng vẫn làm nông. Người thì trồng vải thiều, người trồng khoai, nhà thì trồng dưa hấu, nhà thì ngô, rồi đến vụ lại tất bật thu hoạch, phơi khô, đóng bao, chở đi chợ huyện bán. Họ vẫn nuôi con cái họ ăn học tới nơi tới chốn.
Nên là, chẳng có gì phải ngại hay xấu hổ, tự cho rằng mình không bằng bạn bằng bè khi bố mẹ làm nông cả.
Với lại giờ đây, mình thấy nhiều nơi bắt đầu làm kiểu smart farmer luôn chứ không phải làm nông bình thường đâu. Các bác các chú ở chỗ mình cũng m.ày mò học trồng hoa màu theo mấy tiêu chuẩn VietGAP, GlobalGAP, để nông sản làm ra có thể đi xa hơn, có thể xuất khẩu.
Làm nông không chỉ để sống qua ngày nữa, mà là làm nghề, làm nghiệp, làm bằng trí và tâm.
Thành ra giờ mình đi đâu, cứ thấy siêu thị hay hội chợ bán nông sản là lại tạt vào mua. Không cần biết có phải đặc sản quê mình không, thấy hàng Việt, hàng nông dân làm ra là tự nhiên muốn ủng hộ. Vì mình hiểu phía sau mỗi trái dưa, bó rau, cân gạo là bao nhiêu mồ hôi, là bao nhiêu vất vả của người nông dân làm ra.
Vậy nên, nếu có ai hỏi:
“Ê, bố mẹ mà.y làm nghề gì vậy?”
Mình nói thẳng: “Làm nông.”
Biết ơn và tự hào vô cùng.

(N.M. CCHN)

Có những chiều em lạc trong nỗi nhớ
Câu yêu thương trọn duyên nợ trả vay
Có những chiều tình chợt dậy men say
Lòng quắt quay cuộn trào lên nhung nhớ…

Bạn nào đang có tiền mà dự định đầu cơ vàng như bạn trong hình này thì mình xin nha.

Những người đầu cơ vàng người ta là cá mập, là dân chuyên đi đánh vàng đấy các bạn ạ.
Và tuy là dân chuyên, ăn ngủ với thị trường nhưng xác suất vỡ mặt cũng không ít đâu. Chúng ta tay ngang, đọc được vài tin trên báo chí, hóng hớt được vài status trên fb xong học đòi làm theo thì đến cái nịt cũng ko còn luôn.

Cá mập người ta có nguồn tin riêng, nhanh hơn chúng ta gấp trăm lần.

Hãy luôn tích sản, đầu tư trong an vui.
Đừng tham, vì lòng tham sẽ dễ làm chúng ta mất tiền.

(G.N)

Tâm linh

QUẢN TRỊ RỦI RO - YẾU TỐ số1 TRONG TRADING

Paul Tudor Jones nhấn mạnh “bảo vệ vốn” quan trọng hơn tìm lợi nhuận.

Ông luôn khởi đầu mỗi giao dịch bằng việc chuẩn bị cho kịch bản xấu nhất. Mỗi lệnh đặt ra đều có điểm dừng lỗ rõ ràng, không phải để bi quan, mà để bảo vệ thứ quan trọng nhất: VỐN.

Vì chỉ khi còn vốn, bạn mới còn cơ hội sống sót và tiếp tục chiến đấu trong thị trường đầy khắc nghiệt này.

Paul Tudor Jones luôn giữ tư duy “tôi có thể sai” – một sự khiêm tốn cần thiết để tồn tại. Khi thị trường đi ngược kỳ vọng, ông không tranh cãi với giá, không cố chứng minh mình đúng. Ông hành động: ngay lập tức, cắt lỗ và rút lui.

Và có một nguyên tắc mà ông luôn khắc lên tường văn phòng: Losers average losers” – Kẻ thua lỗ thì bình quân giá ở các khoản thua lỗ.

Trong trading, ông tuyệt đối không bao giờ bình quân giá xuống, ông không muốn tăng thêm vốn vào một vị thế đang lỗ với hy vọng giá sẽ hồi (vì thường chỉ làm lỗ nặng thêm).
Thay vào đó, trader giỏi phải cắt lỗ sớm, chấp nhận sai để bảo toàn tiền cho cơ hội khác – “đừng ném tiền tốt theo tiền xấu”.

Một trader giỏi không cố gắng đúng mọi lúc, mà luôn cố gắng không để một sai lầm nhỏ biến thành thảm họa.

Cắt lỗ nhanh - giữ vốn - chờ cơ hội khác.
Đó mới là bản lĩnh của nhà giao dịch sống sót và thành công lâu dài.

(happylive)

Rất đẹp

Dragon Capital tiếp tục duy trì quan điểm tích cực về việc đầu tư dài hạn và khuyến nghị Nhà đầu tư:

  • Kiên định nắm giữ lâu dài, hướng tới mức lợi nhuận vượt trội trong dài hạn;
  • Tận dụng những đợt điều chỉnh để tích lũy thêm khi cơ hội xuất hiện;
  • Hạn chế giao dịch ngắn hạn để tránh tiêu tốn thời gian, công sức mà không gia tăng hiệu quả so với nắm giữ dài hạn.

Tôi làm những điều vô nghĩa suốt 8 năm.

Bạn sẽ thấy trong hình ảnh này của 8 năm trước, trước mặt mình là cửa hàng PNJ, hồi đó mình đã ngồi trước cửa hàng đó vào một buổi chiều, chỉ để đếm xem… có bao nhiêu khách bước vào.

Bên cạnh là cuốn sách “Hòn Tuyết Lăn”, mình đọc và suy ngẫm về… liệu việc này có vô nghĩa không? Chẳng ai bảo cần phải ra thực tế để trải nghiệm cả, xong mình cũng phải tự an ủi mình bằng một câu chuyện như dưới đây chia sẻ :

“Một người pha chế mới vào nghề sẽ phải pha 20 cốc cafe mỗi ngày … để đổ bỏ đi. Đúng vậy, và chuyện đó kéo dài đến vài tháng.
Tưởng tượng mà xem, 200 cốc đầu tiên đều sẽ tệ như nhau và như chẳng có tiến triển gì đáng kể cả. Nếu bạn là người chủ bạn có cảm thấy lãng phí ? Và nếu bạn là người thợ bạn có cảm thấy việc này thật vô nghĩa ?
.
Thẳng thắn mà nói là có, luôn có. Chẳng người chủ nào trả tiền cho việc đổ đi 20 cốc cafe mỗi ngày cả, cũng chẳng người thợ nào muốn làm đi làm lại một việc tẻ nhạt qua ngày tháng cả. Nhưng vì:
Có một ngày tất cả những cốc cafe đã đổ đi đó hóa ra là những cốc cafe quan trọng nhất từng được làm ra”

Qua đó để nói rằng:
“Có những việc, lúc làm, ta không thể lý giải nổi vì sao mình phải làm. Nhưng nếu bỏ qua chúng, ta sẽ mãi không thể chạm tới một phiên bản vững vàng hơn của chính mình.”

Trong ngành phân tích, chứng khoán cũng vậy.

Không ai kể về những buổi tối nhìn dữ liệu hàng giờ mà không ra được kết luận gì.

Không ai nhắc đến những lần phân tích cả tuần để rồi… cổ phiếu không tăng mà còn giảm.

Không ai vỗ tay khi bạn cẩn trọng không xuống tiền và thoát được một pha đổ vỡ sau đó.

Tất cả những “cốc cafe đổ đi” trong nghề này là khi bạn chọn hiểu rõ một doanh nghiệp mà không ra được khuyến nghị gì.
Là khi bạn tự xây lại hệ thống tư duy.
Là khi bạn kiên nhẫn với quá trình hơn là kết quả ngắn hạn.

Chẳng có ai trả tiền để bạn làm điều đó.
Nhưng chính những điều không ai trả tiền, mới rèn nên cái “chất khác” khiến bạn không dễ lung lay trong nghề.

Và sau này, biết đâu có thêm chút may mắn, thế là có kết quả tốt hơn từ những điều tưởng vô nghĩa như vậy, bạn sẽ vui một chút.

(N.T.D)

VN-INDEX ĐIỀU CHỈNH 10–15%: NHỊP NGHỈ NGƠI CỦA MỘT CON BÒ KHỎE MẠNH

Trong một xu hướng tăng giá dài hạn, việc VN-Index xuất hiện những nhịp điều chỉnh trung hạn là điều tất yếu - như hơi thở tự nhiên của thị trường. Đó là giai đoạn chỉ số “nghỉ ngơi”, điều chỉnh trong vài tuần hoặc vài tháng để hấp thụ lực chốt lời, trước khi bước vào một nhịp tăng mới.

Hãy hình dung chu kỳ giá như một hành trình leo núi: Trong chặng leo (xu hướng tăng), sẽ có những “cao nguyên nhỏ” – nơi thị trường cần dừng lại lấy sức.

Trên đồ thị, đó chính là những nền giá – nơi giá tạm điều chỉnh, nhưng nếu xu hướng lớn vẫn mạnh, lực mua của dòng tiền lớn sẽ sớm trở lại, đẩy giá vượt lên nền mới.

Nếu nhìn lại chu kỳ tăng giá 2020–2021, bạn sẽ thấy điều đó rõ ràng:

VN-Index đã tăng từ 650 điểm lên hơn 1.500 điểm, và trong hành trình đó, thị trường đã có ít nhất 3 nhịp điều chỉnh mạnh trên 10%. Mỗi lần “nghỉ ngơi”, nhà đầu tư hoảng loạn, nhưng sau đó thị trường lại bứt phá mạnh mẽ hơn.

Theo William O’Neil, tác giả bộ sách kinh điển “Làm Giàu Từ Chứng Khoán”: “Các thị trường tăng giá thường kéo dài từ 2 đến 4 năm, và những nhịp điều chỉnh trung hạn là bình thường và cần thiết.”

Ở các chỉ số lớn như Nasdaq hay S&P 500, mức điều chỉnh trong chu kỳ tăng thường dao động 10–15%. Tại Việt Nam, VN-Index cũng không nằm ngoài quy luật đó:

  • Giảm dưới 20% → chỉ là điều chỉnh trung hạn.
  • Giảm trên 20% → mới là thị trường con gấu thực sự.

Nhưng với nhà đầu tư mới – đó lại là cơn “bão cảm xúc”. Nhiều người nắm full cổ phiếu, thậm chí full margin, và khi giá giảm, họ rơi vào trạng thái tê liệt, mất đi sự bình tĩnh khi thấy lợi nhuận tích lũy dần bốc hơi, rồi chuyển thành lỗ.

Họ để cảm xúc chiếm lĩnh, bóp méo lý trí, tâm trí họ quay cuồng với những câu hỏi không có lời giải

  • Có nên cắt lỗ bây giờ không?
  • Hay ôm luôn, biết đâu mai hồi?
  • Sao cổ phiếu tốt mà vẫn giảm vậy?

Sự bối rối ấy khiến họ bán ở đáy và mua ở đỉnh, chạy theo tin tức, chạy theo đám đông, và cuối cùng, chạy trốn chính mình.

Trong khi đó, nhà đầu tư kỳ cựu lại chọn im lặng. Họ không chạy theo nỗi sợ. Họ quan sát. Họ hiểu rằng – đây chỉ là một pha điều chỉnh lành mạnh trong xu hướng tăng dài hạn. Họ dùng thời gian thị trường “nghỉ ngơi” để cơ cấu danh mục, dò lại sức mạnh dòng tiền, và chuẩn bị cho nhóm cổ phiếu dẫn dắt mới khi xu hướng tăng quay trở lại.

Mỗi nhịp điều chỉnh là một phép thử và cũng là học phí giúp bạn nhận ra điểm yếu của mình – về kỷ luật, tâm lý hay năng lực phân tích.

Nếu bạn muốn đi xa hơn trên con đường đầu tư, hãy hiểu thị trường thay vì phản ứng với nó.

(happylive)

Quay xe 60₫

5 năm trước, mình quyết định nghỉ việc khi vừa tròn 31 tuổi.
Nhiều người nghe thì ngạc nhiên, hỏi sao nghỉ sớm thế, trong khi bao người còn đang cố gắng kiếm thật nhiều tiền để sống cho “ổn định”. Nhưng với mình, ổn định không nằm ở số tiền có bao nhiêu, mà là mỗi ngày được sống yên bình, không phải bon chen.
Mình không lấy vợ, không con cái, cũng chẳng còn người thân. Bố mất khi mình mới 2 tuổi, mẹ cũng đi khi mình 28. Cuộc đời có lúc thấy trống trải, nhưng rồi mình học cách tự an ủi: thôi thì sống chậm lại, tự lo cho bản thân là được.
Mình dọn về quê, bắt đầu một cuộc sống giản dị, tự cung tự cấp.
Mỗi sáng, mình ra vườn hái mấy mớ rau, cho đàn gà ăn, rồi dọn chuồng lợn. Cơm canh hằng ngày cũng từ đó mà ra - rau nhà trồng, trứng gà tự nuôi, thịt lợn nhà mổ. Cả ngày loanh quanh với mảnh vườn, giàn mướp, giàn bầu, vậy mà thấy lòng nhẹ tênh.
Khi nghỉ việc, mình có đúng 100 triệu tiết kiệm. Giờ, sau 5 năm, con số ấy thành 129 triệu. Không nhờ đầu tư gì ghê gớm, chỉ là sống tiết kiệm, không hoang phí, không mua những thứ không thật sự cần.
Mình vẫn thường nghĩ: Khéo làm thì no, khéo co thì ấm. Cuộc sống đôi khi chỉ cần thế thôi.
Giờ đây, sáng mở mắt ra nghe tiếng gà gáy, chiều ngồi ngoài hiên nhìn mây trôi, mình thấy lòng bình yên lạ thường. Không còn áp lực phải chạy đua với ai, không sợ thua kém ai. Chỉ cần mỗi ngày có bữa cơm ấm bụng, giấc ngủ ngon lành, thế là đủ.
Mình không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng hiện tại, mình thấy hạnh phúc.
Hạnh phúc vì được sống chậm, sống thật với chính mình.
Với mình, đủ ăn, đủ mặc, đủ bình an, thế là giàu lắm rồi.

(S.T)

Không phải đứa trẻ nào học Ngoại thương, Kinh tế quốc dân, Bách Khoa… ra trường cũng sẽ thành công đâu đúng không?

Gia đình mình làm nông, bố mẹ quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Hai anh mình không học đại học, nên khi mình đậu FTU, cả nhà coi đó là niềm hy vọng lớn.

Lúc đó, ai đến nhà chơi cũng khen và kể cho bố mẹ mình nghe đủ những câu chuyện về sinh viên Ngoại thương sau này ra trường làm lương cao lắm. Nhà này nhà kia, có đứa này đứa kia, học Ngoại thương và lương một tháng mấy chục triệu, học xong là được công ty đón vào làm,…

Bố mẹ mình vốn làm nông nên cũng không có quá nhiều thông tin về thị trường lao động, chỉ là nghe hàng xóm nói vậy nên cũng yên tâm và kỳ vọng vào mình nhiều hơn.

Nhưng 2 năm sau khi ra trường, với tấm bằng giỏi, mọi thứ không giống kỳ vọng của bố mẹ và cả chính bản thân mình. Lương mình tăng chẳng đáng kể, mình vẫn sống tạm đủ, không xin tiền ai, cũng để dành được một khoản nhỏ, chẳng đáng bao nhiêu.

Thế nhưng, mỗi lần về quê, hay chỉ đơn giản là nghe mẹ hỏi:
“Làm ở trên đó bao nhiêu tiền tháng rồi con?”, trong lòng mình lại nhói lên một chút, cảm giác mình đã khiến sự kỳ vọng của bố mẹ chạm đáy.

Mình biết, bố mẹ không có ý so đo, bố mẹ cũng không tạo áp lực lên mình. Họ chỉ đang không hiểu nổi vì sao đứa con học cao nhất nhà, lại không “giàu” như họ tưởng tượng.

Có lẽ do bố mẹ mình chưa từng bước vào thị trường khắc nghiệt nơi mình đang đứng, nơi mà mỗi cơ hội đều phải đánh đổi bằng cả sức lực và thời gian, nơi có khi cố gắng không đồng nghĩa với đổi đời hay lương cao, nên họ chưa hiểu hết được.

Chắc không chỉ riêng mình đâu. Nhiều người khác ngoài kia cũng rơi vào tình trạng này, đó là dù có cố gắng hết sức nhưng vẫn chưa đủ để khiến người khác yên tâm và đáp ứng kỳ vọng khổng lồ.

Mình chia sẻ câu chuyện của này vì muốn nói rằng: thật ra một tấm bằng giỏi, xuất sắc của một trường top chẳng khẳng định điều gì cả, cùng không phải đứa nào học Ngoại thương, Kinh tế, Bách Khoa… ra trường cũng sẽ thành công. Đằng sau mỗi tấm bằng đại học là vô số hành trình bấp bênh mà đôi khi việc đứng vững, không bị lung lay hay bị đào thải đã là giỏi rồi.

(NM.CCHN)

Tết này có gì