cuối ngày, nhìn lại danh mục
a he he oxy
“GẠO MANG ĐI ĐÃI XỨ NGƯỜI” - ĐẰNG SAU CHỮ “GIÚP” NAM PHI
Có thể bạn chưa biết: khi miền Trung đang oằn mình chống lũ, thì miền Tây cũng đồng thời đối mặt với một cuộc khủng hoảng âm thầm hơn, khủng hoảng đầu ra cho hạt gạo.
Hai vùng, hai loại thiên tai hoàn toàn khác nhau.
Một bên nước dâng đến nóc.
Một bên giá lúa có thể rớt xuống đáy vì thị trường chính bất ngờ chậm lại.
Hai câu chuyện tưởng không liên quan này lại chính là bối cảnh khiến những lời kích động kiểu “đem gạo đi đãi nước ngoài” từ lời hứa Việt Nam hỗ trợ an ninh lương thực cho Nam Phi trở nên sai ngay từ góc nhìn.
Chuyện gạo không phải chuyện “đãi ai”!
Năm nay, Philippines thị trường chiếm hơn 40% lượng gạo xuất khẩu của Việt Nam đã tạm dừng nhập khẩu một số loại gạo như regular milled và well-milled (gạo xay thông thường) trong thời gian khoảng 60 ngày, sau đó có khả năng kéo dài.
Điều này không phải là “cắt hoàn toàn”, nhưng đủ để gây áp lực lớn lên hàng tồn kho, kéo giá lúa giảm, làm chậm tiến độ thu mua của doanh nghiệp, và khiến vùng ĐBSCL lo ngại tắc đầu ra. Nếu không giải quyết, doanh nghiệp và nông dân miền Tây sẽ đứng trước nguy cơ phá sản hàng loạt trước vụ Đông Xuân 2025–2026.
Với một ngành xuất khẩu mũi nhọn, trong bối cảnh đó, Việt Nam buộc phải mở thị trường mới. Và những thỏa thuận “đảm bảo an ninh lương thực” với Nam Phi, Brazil, UAE… thực chất là một công cụ kinh tế để mở đường xuất khẩu, giữ giá lúa gạo, bảo vệ sinh kế hàng triệu nông dân.
Kết quả nhìn thấy ngay:
- Brazil tăng 15% sản lượng gạo nhập từ Việt Nam.
- UAE tăng gấp đôi sản lượng gạo nhập khẩu.
- Bangladesh đồng ý nhập 100.000 tấn gạo trong 9 tháng năm 2025 (so với chỉ 400 tấn năm 2024).
- Bờ Biển Ngà, Ghana, Senegal tăng nhập khẩu lên 80–140%.
Không có gì gọi là “đi phát gạo cho người ta”, Việt Nam đang mang thị trường về để cứu chính mình.
Quan hệ quốc tế là con đường hai chiều: có đi mới có lại
Khi cả nước đang chìm trong bão lũ, chuyến công du không chỉ mở ra lối thoát cho bài toán lương thực, mà còn kéo về những hỗ trợ kịp thời từ quốc tế. Ngay tại cuộc họp bên lề G20, Tổng Thư ký Liên Hợp Quốc khẳng định các cơ quan liên quan sẽ hỗ trợ Việt Nam khắc phục hậu quả lũ lụt. Và sau đó:
- Australia viện trợ nhân đạo hơn 3 triệu AUD.
- Anh nâng mức hỗ trợ khẩn cấp lên 800.000 bảng Anh.
- Hàn Quốc cung cấp 1 triệu USD; New Zealand hỗ trợ 1 triệu NZD.
- Mỹ liên tiếp hai đợt viện trợ 500.000 USD cho các vùng thiệt hại nặng.
Những khoản hỗ trợ này không tự nhiên mà có. Chúng đến từ cách Việt Nam đã bền bỉ đóng góp, chia sẻ và giữ trách nhiệm với cộng đồng quốc tế.
Một quốc gia không thể mong được giúp đỡ nếu chính họ chưa từng chìa tay với người khác đó là quy luật rất thật của ngoại giao.
Trong lúc các kênh đối ngoại đang vận hành để kéo thị trường và viện trợ về, việc trong nước cũng không hề bị bỏ lỡ.
Cả hệ thống chính trị vào cuộc. Lần đầu tiên 1 cơ chế hỗ trợ đặc biệt 4 tỉnh đứng đầu hỗ trợ 4 tỉnh khó khăn được đưa ra. Ngày 20/11 Thủ tướng họp chỉ đạo lũ từ Algeria, và rạng sáng 22/11 tiếp tục họp từ Nam Phi để xử lý tài chính khẩn cấp cho bốn tỉnh thiệt hại nặng. Các lực lượng chức năng và đồng bào cả nước đều chạy đua với thời gian để hỗ trợ bà con vùng thiệt hại. Đó là cách các đầu mối được giữ nhịp liên tục, không để khoảng trống ở bất kỳ hướng nào.
Khi nhìn tất cả chuyển động ấy trong một bức tranh chung, câu chuyện “đãi xứ người” tự nó trở nên lạc quẻ.
Bởi rốt cuộc, điều quan trọng không phải gạo đi đâu mà là lợi ích đang quay về với ai.
(S.t)
Nâng hạng thị trường không hiểu kiểu gì chả thấy tỷ USD nào cả chỉ thấy tụt dốc không phanh.
VIX giảm 40% từ đỉnh
MBS giảm 31% từ đỉnh
CTS giảm 30% từ đỉnh
Rất nhiều dòng chứng khoán khác cũng vậy đều giảm khá mạnh cảm giác tựa tựa khủng hoảng kinh tế hay sao đấy
Đợt này chả thấy báo đài truyền thông đưa tin gì về việc nâng hạng thị trường nhiều tỷ USD sẽ được bơm vào nhỉ.
Bản chất truyền thông ở đâu cũng vậy họ viết báo để kiếm lợi nhuận tin vào truyền thông có mà toi mạng.
Bản chất truyền thông dĩ nhiên ai làm truyền thông cũng vậy thôi
-Chỉ nói khi có thể câu view
Lúc thị trường phấn khởi, báo đài chạy tin nâng hạng liên tục.
Nhưng khi thị trường điều chỉnh, họ im lặng vì… đăng không ai đọc.
-Họ không phải nhà phân tích. Họ là doanh nghiệp media. Mục tiêu chính vẫn là traffic = tiền quảng cáo.
Hiểu được quy luật truyền thông dễ kiếm tiền hơn rất nhiều vì bạn sẽ không kỳ vọng quá mức, và cũng không bị thất vọng khi tin tích cực không xuất hiện đúng thời điểm.
(L.Đ.H)
Hôm cuối tuần, được dịp ngồi với em gái, nó làm kiểm toán ngân hàng hai ae chúng tôi đều đưa ra nhận định trong 1-2 năm tới sẽ có làn sóng bán cắt lỗ các thể loại BĐS từ chung cư, đất nền là rất lớn. Bởi vì năng lực kiếm tiền để duy trì lãi vay của đại đa số hiện tại là rất mỏng manh. Vì một lý do rất dễ hiểu là do tài sản trong 2 năm nay tăng x2, nghĩa là trước đây với căn chung cư 2,5 tỷ, đất nền 2-3 tỷ/nền vay 60-70%, thì khoản vay 1,5 - 1,8 tỷ khả năng vẫn có thể gồng.
Còn bây giờ, vay 2,5 - 4 tỷ nhan nhản. Điều đó có nghĩa kể cả lãi suất cố định thì đã vô cùng áp lực, giá mua vào x2 thì áp lực trả lãi x2 là đương nhiên rồi và nếu hết ưu đãi vay cố định, miễn lãi thì gặp ngay lãi thả nổi 10-15%, gặp luôn kỳ đáo hạn thì thường là bán cắt lỗ chưa kể là một khi BĐS đã x2 thì mọi chi phí sống đều tăng mạnh, càng gây áp lực.
Để làn sóng cắt lỗ này trở nên nhẹ nhàng trong 1-2 năm tới thì phải có kỳ tích tăng trưởng thu nhập bình quân lên ít nhất là 20-30% mỗi năm nhưng đến hiện tại vẫn là 10% mỗi năm.
Thường do FOMO cố mua lấy được nhưng ít ai tính kỹ khả năng duy trì trả lãi.
Cho nên:
Trong 1-2 năm tới ai nắm nguồn lực tài chính tốt sẽ có đợt mua được tài sản giá hời là không thể đảo ngược.
Còn ai đang chông chênh với những khoản vay mà bản thân chẳng làm chủ được để duy trì nó, nên sáng suốt ra quyết định, cơ hội còn nhiều, hãy chắc chắn làm chủ được khoản vay rồi hãy đầu tư gì thì đầu tư.
Tiền nó bạc mà!
P.T
Đi chậm nhưng éo tụt lùi!
Hum trước thấy một cô nhóc hì hục bước thật nhanh để leo lên một chiếc thang cuốn… mà khổ nỗi cái thang nó lại đang trôi xuống đều đều.
Nhìn vừa buồn cười vừa thương: cô bé thì cố sống cố chết leo lên, còn cái thang thì kiên trì đưa nó xuống.
Đúng kiểu “em nỗ lực hết mình nhưng đời cứ nhẹ nhàng xô em lại”
Nghĩ kỹ thì… hình như người lớn tụi mình cũng từng ít nhất một lần đứng trên cái thang cuốn ngược ấy. Chỉ khác là thang của người lớn không phải bằng sắt, mà bằng sóng, bằng margin, bằng phí lặt vặt, bằng những doanh nghiệp… mà mình tưởng nó sẽ đưa mình lên, ai dè nó đưa mình về đúng vũng bùn nào hơm bít
Đêm mất ngủ nhìn bảng điện, thấy màu xanh tí xíu thì mừng húm, màu đỏ nhẹ thì lo, còn margin thì cứ lầm lũi kéo hiệu suất xuống như cái thang cuốn vô tri. Lúc thì hì hục leo, lúc thì đứng đúng cái thang doanh nghiệp… mà bước mấy bước cũng như chưa bước.
Oái oăm nhất vẫn là cái khoảnh khắc tài khoản đang lãi 8%-10%, đang vui như tết… xong vô tình nghe đồng nghiệp kể mới chốt vàng x2, hàng xóm “lướt” miếng đất lãi bằng cả mấy năm mình bán cà phê .
Thế là mọi niềm vui tan như bọt biển: “Ơ, vậy là mình leo nhầm thang rồi à?”
Còn quen nhất vẫn là cảnh thị trường thì “lên tận Bắc đẩu”, còn tài khoản của mình thì không hiểu vì sao… cứ nhẹ nhàng trôi về tận đâu đâu nơi xa lắm.
Nhìn bảng điện mà thấy mình như bé nhóc trên thang cuốn: chân bước một đằng, kết quả lại đi một nẻo.
Nhạt nhẽo vậy thôi, nhưng ai từng đầu tư đều hiểu:
Đôi khi chỉ cần chọn đứng đúng cái thang đã là một nửa chiến thắng. Còn bước nhanh hay chậm… cứ tiến là được.
H.H
Có mấy điều anh em cần lưu ý:
1.Ngành nào cũng có cơ hội để phát triển, không có ngành nào mà người đứng top lại có lương/thu nhập thấp.
Tuy định nghĩa thế nào là top nhưng có thể ví dụ:
Cùng là pha chế nhưng làm ở khách sạn năm sao, những bữa tiệc, sự kiện của người nổi tiếng là top so với quán pub bình thường.
Lái xe cho chính khách, đại gia, ngôi sao là top so với lái xe taxi.
Người dọn dẹp ở resort hay phục vụ riêng trong gia đình các đại gia là top so với giúp việc thông thường.
Thu nhập của người làm công sẽ không cao so với làm chủ nhưng là top trong những người làm công thì thu nhập, mức đãi ngộ cũng phải thuộc top.
2.Sự phát triển không chỉ nằm ở chuyên môn mà còn mở rộng ra những thứ liên quan khác, như quản lý, làm chủ, đầu tư.
Ví dụ: Ngành karaoke, con đường đi lên của nam có thể là: phục vụ > quản lý > có tiền mở quán hoặc làm cổ đông ở một quán khác.
Ngành bếp: từ bếp viên > bếp trưởng > mở quán > mở chuỗi.
Tấm gương ở các ngành khác cũng nhiều tương tự, thường là từ chuyên môn đơn thuần đến làm quản lý, làm chủ.
3.Tâm lý trông mong vào tài sản của bố mẹ CHẮC CHẮN gây hại cho bản thân và con cái.
Nếu anh em trông mong vào tài sản bố mẹ có sẵn > anh em ỷ lại, không cần cố gắng, bất tài > các con của anh em khả năng cao cũng kém cỏi tương tự vì bố mẹ nó là tấm gương xấu.
Trong hoàn cảnh thành viên gia đình đông lên nhưng nhà đất, tài sản không tăng theo, ai cũng trông mong vào tài sản thừa kế thì mâu thuẫn, tranh chấp chắc chắn sẽ xảy ra.
Anh em con cháu sử dụng bạo lực, kiện tụng nhau vì đất cát hoặc bán đất của ông bà tổ tiên để chi tiêu, hưởng thụ.
Tựu chung lại:
-Sự phát triển có nhiều dạng, nhiều hướng nhưng nếu trong suy nghĩ đã “chấp nhận số phận” thì chắc chắn không có sự phát triển.
-Việc anh em làm trong thời gian rảnh rỗi mới là thứ quyết định vị thế của bạn trong xã hội. Rảnh thì đọc, học, làm, tìm hiểu kiến thức mới, lĩnh vực mới sẽ luôn tốt hơn là giải trí đơn thuần và tránh việc bị ngu đi do lướt tóp tóp mông đít, hóng drama.
-Tài sản của bố mẹ: có là tốt nhưng phải tìm cách gia tăng. Tư duy đúng đối với đất đai của tổ tiên, ông bà: chỉ mua thêm để mở rộng chứ không bán để tiêu. Muốn mua thêm > có tiền > phải nỗ lực, bắt đầu từ việc không chơi bời, phá phách báo nhà > muốn vậy thì phải loại bỏ tư duy không chịu phát triển.
-Phát triển bản thân cũng như leo núi, lên cao thì tầm nhìn xa và rộng hơn. Tất nhiên, có người muốn leo, có người chỉ muốn cả đời ở chân núi. Hãy lựa chọn sáng suốt.
(L. to H.)
Tôi đã dùng toàn bộ tiền tiết kiệm cả đời để mua cho con gái và con rể một căn hộ thuộc khu vực trường điểm, chỉ để cháu ngoại tôi có thể vào được một trường tiểu học danh tiếng.
Trước ngày nhập học, nhà trường tiến hành kiểm tra hoàn cảnh gia đình, giáo viên yêu cầu đến nhà thăm hỏi.
Tối hôm trước, con rể đưa cho tôi một chiếc thẻ phòng khách sạn:
“Mẹ, dạo này mẹ vất vả rồi.”
“Ngày mai có giáo viên đến nhà, bọn con đã đặt cho mẹ một phòng khách sạn rồi, coi như bọn con hiếu kính mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi một đêm nhé.”
Tôi sững người.
Con gái tôi, Giang Noãn, cũng níu lấy tay tôi:
“Đúng đó mẹ, tất cả là vì Tiểu Bảo.”
“Bọn con chỉ muốn tạo ấn tượng tốt nhất với giáo viên, mẹ giúp bọn con lần này được không?”
Bà thông gia cũng cười hùa theo: “Bọn trẻ chỉ sợ có mẹ ở đây thì khách sáo quá, nghe lời đi mà.”
Bọn họ phối hợp ăn ý, lời nói bóng gió đều đang ám chỉ: sự có mặt của tôi sẽ kéo lùi hình ảnh gia đình.
Tôi đẩy lại thẻ phòng, bình tĩnh nói:
“Tôi không đi đâu hết. Tôi là bà ngoại của Tiểu Bảo, chẳng có gì phải giấu giếm.”
Câu từ chối của tôi khiến cả ba người đều im bặt.
Bà thông gia là người đầu tiên lên tiếng: “Bà chỉ là người thu mua ve chai thôi, chúng tôi biết giới thiệu thế nào với giáo viên? Bà định bôi tro trát trấu vào mặt cả nhà à?”
Con gái tôi cũng sốt ruột, cuối cùng nói ra lời trong lòng:
“Mẹ! Mẹ không thể thông cảm cho bọn con sao? Hàng xóm hỏi thăm, bọn con còn nói mẹ là người giúp việc. Nếu mẹ ở lại, bọn con giải thích sao được?”
Tôi nắm chặt chiếc thẻ phòng lạnh buốt trong tay, tức đến bật cười.
“Được thôi, tôi sẽ đi. Nhưng căn nhà này, tôi cũng thu lại. Hai người đã ưu tú đến vậy, thì tự mua một căn khác mà ở.”
“Mẹ, con biết chuyện này khiến mẹ ấm ức, nhưng tất cả đều là vì Tiểu Bảo!”
“Suất học ở trường điểm khó giành lắm mẹ, mẹ cũng biết mà. Giáo viên đến nhà là vòng cuối cùng rồi, không thể có sơ suất gì.”
Thấy sắc mặt tôi thay đổi, Giang Noãn dịu giọng lại.
Vừa nói, ánh mắt cô ta liếc sang mẹ chồng – bà Trương Lam.
“Giang Noãn, con nói chuyện với bà ấy làm gì?”
“Một người chuyên nhặt rác, mùi hôi trên người cũng đủ xông cho giáo viên chạy mất dép rồi.”
“Nhà chúng ta là gia đình có mặt mũi, con tôi là quản lý công ty, tôi là cán bộ nghỉ hưu, làm sao lại để bị dính vào thứ quan hệ thông gia như thế này?”
“Cho bà ta ở khách sạn là đã nể mặt lắm rồi.”
Con rể tôi – Cố Dương – cũng gật đầu phụ họa, cười nịnh:
“Mẹ nói đúng lắm, mẹ à, chuyện này cũng là vì tốt cho mẹ thôi. Ngộ nhỡ mẹ căng thẳng trước mặt giáo viên, lỡ lời thì khổ.”
Tôi siết chặt thẻ phòng trong tay, ngón tay trắng bệch.
Cả đời tôi dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn ■■■, dựa vào một chiếc xe ba bánh tồi tàn và hai bàn tay chai sạn, nuôi Giang Noãn khôn lớn, cho nó ăn học đến đại học.
Nó từng nói người thành phố khinh thường người đi nhặt ve chai, vậy nên tôi cắn răng tích góp từng đồng, dùng toàn bộ số tiền mồ hôi nước mắt cả đời – một triệu hai trăm nghìn tệ – để đặt cọc mua căn nhà này.
Tên trong sổ đỏ là tôi – Lâm Lệ.
Tôi từng nghĩ, con gái mình thành đạt rồi thì đời mình cũng được bớt khổ.
Không ngờ, trong mắt họ, tôi không phải mẹ, không phải bà ngoại, mà chỉ là ■■■■■■■■ cần phải che giấu, quẳng đi.
“Vì Tiểu Bảo ư?” Giọng tôi khàn đặc. “Vì Tiểu Bảo mà phải giấu bà ngoại nó đi? Vì Tiểu Bảo mà phải lừa giáo viên rằng trong nhà không có người như tôi?”
“Khi các người nói với hàng xóm rằng tôi là người giúp việc, sao không nghĩ tới Tiểu Bảo?”
“Nếu Tiểu Bảo nghe thấy ngoài đường, về nhà hỏi tôi vì sao lại là bảo mẫu, tôi biết trả lời sao đây?”
Giang Noãn mặt lúc đỏ lúc trắng, líu lưỡi không nói nên lời.
Cố Dương thì mất kiên nhẫn:
“Mẹ, sao mẹ cứ cố chấp thế? Chỉ là ở khách sạn một đêm thôi mà. Năm nghìn tệ đấy mẹ, mẹ biết đi nhặt bao nhiêu phế liệu mới được từng đó không? Mẹ coi như đi nghỉ dưỡng được không?”
Trương Lam còn lật cả mắt: “Được voi đòi tiên. Không vì Tiểu Bảo thì bà đã không bước được chân vào nhà này.”
“Nhìn lại mình đi, bà tưởng bà là chủ cái nhà này chắc?”
Câu đó, đâm đúng chỗ đau nhất trong tim tôi.
“Bà nói đúng.” Tôi nhìn Trương Lam, từng chữ rành rọt. “Tôi đúng là không phải chủ cái nhà này.”
Rồi tôi nhìn sang Giang Noãn và Cố Dương:
“Các người mới là chủ. Vậy thì mời các chủ nhân, trước khi trời sáng ngày mai, dọn ra khỏi căn nhà của tôi.”
Không khí trong phòng khách như đông cứng lại.
Trương Lam là người đầu tiên phản ứng, như thể vừa nghe thấy chuyện nực cười nhất thế gian.
“Bà đuổi chúng tôi? Lâm Lệ, đầu bà bị cửa kẹp hay bị thùng giấy rơi trúng vậy?”
“Căn nhà này mua là để cho Tiểu Bảo đi học, bà lấy lại với lý do gì?”
Cố Dương cũng quýnh lên, nhào tới giật lấy thẻ phòng trong tay tôi:
“Mẹ, mẹ đừng làm ầm lên nữa, mai giáo viên đến rồi, mẹ đuổi bọn con đi bây giờ, mẹ muốn hủy hoại tương lai của Tiểu Bảo à?”
Tôi nghiêng người tránh, nắm chặt thẻ trong lòng bàn tay.
“Người hủy hoại Tiểu Bảo chính là các người. Chính các người đã dạy nó rằng, người thân có thể bị khinh rẻ vì nghề nghiệp thấp kém.”
“Chính các người khiến nó cho rằng dối trá và giả tạo là chuyện bình thường.”
“Tôi – Lâm Lệ – cả đời đi thu mua ve chai, nhưng chưa từng trộm cắp, chưa từng lừa lọc ai. Mỗi đồng tiền tôi kiếm được đều sạch sẽ.”
“Tôi không muốn đứa cháu ngoại của mình sau này trở thành một kẻ coi thường bà ngoại.”
Tôi nói không lớn tiếng, nhưng từng chữ như đinh đóng vào tim họ.
Nước mắt Giang Noãn cuối cùng cũng rơi, cô ấy lao đến ôm lấy cánh tay tôi, nức nở:
“Mẹ, con sai rồi, con thật sự sai rồi… Nhưng con biết làm sao đây?”
“Từ nhỏ con đã bị người ta chỉ vào mặt chửi là con gái bà nhặt rác, con sợ, con thật sự sợ Tiểu Bảo cũng phải sống như con ngày xưa.”
“Con chỉ muốn nó sống đàng hoàng, sống có thể diện một chút, vậy cũng sai sao?”
“Mẹ thương con đi, thương Tiểu Bảo đi, được không?”
Cô ấy khóc đến tơi tả.
Nếu là trước kia, hẳn tôi đã mềm lòng.
Nhưng hôm nay, trái tim tôi đã đông cứng lại từ lúc nhận lấy chiếc thẻ phòng lạnh lẽo kia rồi.
“Nỗi khổ của con là do mẹ gây ra, vì mẹ vô dụng.” Tôi bình tĩnh nhìn con gái. “Nhưng từ bây giờ, mẹ không muốn con khổ vì mẹ nữa. Con đi đi, đi tìm cuộc sống có thể diện mà con mong muốn.”
Tôi gạt tay cô ấy ra, quay người về phòng mình.
Căn phòng nhỏ nhất, sát cạnh bếp – phòng dành cho bảo mẫu.
Tôi khóa cửa lại.
Bên ngoài là tiếng mắng chửi của Trương Lam, tiếng càm ràm của Cố Dương, tiếng khóc của Giang Noãn – hòa vào nhau thành một mớ hỗn độn.
“Đúng là muốn lật trời rồi chắc! Một bà goá già mà cũng tưởng mình là nhân vật quan trọng lắm sao?”
“Giang Noãn, con nhìn lại mẹ mình đi! Chẳng có chút tầm nhìn nào hết! Ngày mai mà Tiểu Bảo trượt suất học, mẹ con với con không xong đâu!”
“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa… bà ấy chỉ đang bực nhất thời thôi. Con là con gái duy nhất của bà ấy, bà ấy có thể đi đâu được? Sáng mai con xin lỗi một câu là xong hết.”
Tôi tựa vào cánh cửa lạnh ngắt, lắng nghe những tiếng ồn ào bên ngoài dần nhỏ lại.
Bọn họ nghĩ tôi chỉ đang giận dỗi.
Bọn họ không biết rằng, khi trái tim của một người mẹ đã bị nghiền nát hoàn toàn, bà ấy có thể quyết tuyệt hơn bất kỳ ai.
Tôi lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho người đồng hương đã nhiều năm không liên lạc – giờ đang là chủ một tiệm sửa khóa.
“Lão Trương, sáng mai tám giờ, mang đồ nghề đến khu Hạnh Phúc Lý, tòa 3, đơn nguyên 1, phòng 1201. Giúp tôi đổi khóa.”…
(S.T)
KHỞI CÔNG NHÀ MÁY ĐỐT RÁC PHÁT ĐIỆN TÂM SINH NGHĨA TẠI TÂY NINH
Ngày 28/11, UBND tỉnh Tây Ninh phối hợp với các đơn vị liên quan tổ chức lễ khởi công xây dựng Nhà máy đốt rác phát điện Tâm Sinh Nghĩa tại xã Tân Tây. Dự án do BCG Energy, thành viên Tập đoàn Bamboo Capital làm chủ đầu tư.
Tham dự buổi lễ có ông Trương Tấn Sang - Nguyên Uỷ viên Bộ Chính trị, Nguyên Chủ tịch nước, ông Lê Văn Hẳn - Phó Bí thư tỉnh uỷ, Chủ tịch UBND tỉnh Tây Ninh cùng lãnh đạo tỉnh, đại diện các sở, ngành, địa phương và chủ đầu tư.
Phát biểu tại buổi lễ, ông Nguyễn Minh Lâm - Uỷ viên Ban thường vụ tỉnh uỷ, Phó Chủ tịch UBND tỉnh Tây Ninh - nhấn mạnh đây là một trong những dự án mang ý nghĩa chiến lược trong định hướng phát triển xanh – bền vững của tỉnh. Dự án phù hợp với chủ trương lớn của Chính phủ về kinh tế tuần hoàn, tăng trưởng xanh và chuyển dịch năng lượng, đặc biệt trong bối cảnh Tây Ninh đang phải đối mặt với áp lực xử lý chất thải ngày càng lớn.
Theo ông Nguyễn Minh Lâm, Nhà máy đốt rác phát điện Tâm Sinh Nghĩa mang lại năm lợi ích nổi bật: nâng cao năng lực xử lý chất thải bằng công nghệ hiện đại; chuyển rác thành năng lượng tái tạo; giảm phát thải khí nhà kính, cải thiện chất lượng không khí; tạo nền tảng xây dựng mô hình kinh tế tuần hoàn; và thúc đẩy ứng dụng công nghệ cao trong quản trị chất thải, hướng đến quản lý môi trường thông minh. Dự án cũng thể hiện quyết tâm của Tây Ninh trong thực hiện cam kết giảm phát thải khí nhà kính và mục tiêu phát thải ròng bằng 0 vào năm 2050 theo thông điệp của Thủ tướng Chính phủ tại Hội nghị COP26 và Chiến lược quốc gia về biến đổi khí hậu.
Trên cơ sở kinh nghiệm từ dự án Nhà máy đốt rác phát điện tại Khu liên hợp xử lý chất thải rắn Tây Bắc (Thành phố Hồ Chí Minh), BCG Energy tiếp tục mở rộng mô hình điện rác thông qua dự án Tâm Sinh Nghĩa, đóng góp vào Vành đai Công nghiệp Xanh của vùng kinh tế trọng điểm phía Nam.
Dự án tại Tây Ninh được triển khai qua hai giai đoạn với tổng mức đầu tư hơn 4.700 tỷ đồng. Nhà máy dự kiến hoàn thành xây dựng vào quý 4 năm 2026 và đưa vào vận hành trong quý 1 năm 2027.
Nhà máy đốt rác phát điện Tâm Sinh Nghĩa tại Tây Ninh áp dụng công nghệ SUS – Hitachi Zosen Vonroll, một trong những công nghệ xử lý rác phát điện tiên tiến hàng đầu thế giới, đã được triển khai hiệu quả tại Nhật Bản, Trung Quốc và nhiều quốc gia khác có tiêu chuẩn môi trường nghiêm ngặt. BCG Energy cùng các đối tác công nghệ cam kết xây dựng công trình hiện đại, an toàn, hiệu suất cao, hướng đến mục tiêu đưa Nhà máy đốt rác phát điện Tâm Sinh Nghĩa trở thành biểu tượng mới của Tây Ninh về phát triển xanh.
Phó Chủ tịch UBND tỉnh khẳng định, tỉnh Tây Ninh cam kết tạo mọi điều kiện thuận lợi nhất để dự án hoàn thành đúng tiến độ và vận hành hiệu quả, góp phần giải quyết triệt để áp lực rác thải, cung cấp nguồn năng lượng sạch và cải thiện chất lượng môi trường sống cho người dân.







